Chương 2082
Lý Vân Đẩu xua tay: “Chuyện từ mười năm trước rồi, không nhắc nữa”.
Thấy Ngô Bình hỏi, ông lão nhắc đến chuyện này lại nói: “Năm đó ông nội cậu là một trong những quản lý của thương hội, không nhìn nổi tên họ Bối kia cậy quyền cậy thế, chỉ nói vài câu đạo lý, kết quả tên họ Bối kia lập tức tát anh Lý hai cái bạt tai. Lúc đó một tên quân phiệt Lữ Tống dẫn binh xông vào, chúng tôi cũng chẳng dám nói gì”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này ở thương hội có thân phận gì?”
Người kia nói: “Hội trưởng lúc trước là bố vợ ông ta, bây giờ nghỉ rồi, ông ta muốn tiếp nhận. Cậu nghĩ đi, lúc ông ta chưa làm hội trưởng mà đã kiêu căng vậy rồi, nhỡ đâu ông ta lên làm hội trưởng, trong thương hội này và ngân hàng Nam Dương chẳng phải biến thành của nhà họ Bối rồi sao?”
Ngô Bình hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông nội, lúc đầu nhà chúng ta cũng bỏ tiền vào sao?”
Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên, năm tỷ đô la, một đồng cũng không thiếu”.
Ngô Bình gật đầu, anh lại hỏi người đang ngồi kia: “Bối Thế Hầu này trước giờ vẫn luôn ngang ngược vậy sao?”
Ông lão nói: “Đúng vậy, mười mấy năm rồi, ông ta vẫn cứ ngạo mạn như vậy. Ông ta cho người của mình thành lập hơn trăm công ty, sau đó điên cuồng vay tiền từ ngân hàng. Cuối cùng công ty cũng đóng rồi, ngân hàng lại lỗ mấy chục tỷ đô la. Chúng ta đều biết, tiền này đều vào trong túi ông ta cả”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này có quan hệ với quân đội nước nào?”
Ông lão mập nói: “Khá nhiều, quân đội của Sư Thành, Xiêm La, Lữ Tống, Jawa đều có quan hệ với ông ta không tệ”.
Ngô Bình: “Vậy thì rất kỳ lạ. Một người cho dù có mạnh thế nào thì cũng rất khó duy trì quan hệ tốt với toàn bộ quân đội”.
Ông già lão mập mạp nói: “Cậu không biết đấy thôi, Bối Thế Hậu có một công ty mua bán vũ khí, ông ta có mối riêng của mình, có thể mua được vũ
Ngô Bình nói: “Tôi biết suy nghĩ của mọi người rồi, tôi sẽ thuyết phục ông nội tôi”.
Mọi người vui mừng, không ngừng khen ngợi Ngô Bình.
Lý Vân Đẩu liếc cháu trai, sau đó gọi anh đến thư phòng của mình nói: “Tiểu Bình, cháu bộp chộp quá”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông nội, cháu không quan tâm đến thương hội hay ngân hàng Nam Dương gì đó, nhưng tên lưu manh đó từng đánh ông nội, cháu nhất định phải giúp ông nội trút giận”.
Lý Vân Đẩu phất tay: “Bị đánh mấy cái có là gì đâu, năm xưa ông nội còn từng khấu đầu với người ta nữa mà”.
Ngô Bình tròn mắt: “Ông nội, ông khấu đầu với ai?”
Lý Vân Đẩu biết mình đã lỡ lời, vội nói: “Không, không có, ông nhớ nhầm!”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông biết năng lực của cháu mà, ông không nói thì cháu cũng có thể điều tra ra như thường”.
Lý Vân Đẩu hết cách, nói: “Con người có lúc phải cúi đầu, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”.
Ngô Bình: “Không thể cho qua được, ông nội, ông mau nói cho cháu biết đi”.
Lý Vân Đẩu chỉ đành kể lại chuyện năm xưa.
Thì ra năm xưa, lúc Lý Vân Đẩu tầm bốn mươi tuổi, ông đã đến Jawa để mưu sinh trước. Ông rất biết tính toán, chưa được mấy năm đã nắm giữ tài sản trên trăm triệu.
Lúc đó, Jawa không thân thiện với người Viêm Long, vì việc làm ăn của ông ảnh hưởng đến tổng thống đương thời của Jawa, Juharto. Juharto cho người bắt Lý Vân Đẩu lại, đưa đến trước mặt ông ta.