Chương 2092
Dưới dự dẫn đường của người phụ trách, chẳng mấy chốc anh đã đi vào trong một căn điện lớn. Cửa điện mở ra, bên trong là hàng loạt quầy hàng có lớn có nhỏ khoảng mấy trăm cái.
Ngô Bình phát hiện người đến đây không chỉ có người Jawa, còn có người Ả Rập, người Ba Tư, người Nam Á và hơn nửa đều là tín đồ của Tây Lan giáo.
Anh chậm rãi dạo bước tìm kiếm thứ gì đó đáng giá. Nhưng tiếc là, Ngô Bình đi lòng vòng hơn nửa cái sân cũng không nhìn trúng thứ gì.
Mãi đến khi Ngô Bình phát hiện một thứ quen mắt, đó là ba khối lập phương giống y như khối lập phương bí ẩn trong tay mình, chỉ khác về màu sắc.
Trên chiếc bàn bằng sắt đặt ba khối lập phương thần bí, lần lượt là màu xanh, màu đen, màu đỏ.
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Ông chủ, ba thứ kia là cái gì vậy?”
Người bán lập phương thần bí là một ông lão râu tóc bạc phơ, ông ta cười nói: “Đây là bảo vật chứa nghĩa lý huyền ảo của vũ trụ, mỗi cái mười nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình nói: “Mười nghìn á? Mắc quá đi! Cũng không biết nó là gì, sao lại giá trị nhiều tiền như vậy?”
Ông lão giải thích: “Thứ đó lai lịch phi phàm, mười nghìn không mắc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra ba mươi nghìn Tây Lan mua chúng.
Sau khi anh mua xong lập phương, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy vài thứ đặt trên một tấm da. Chúng linh tinh rải rác khoảng chín món, trông khá quen.
Trong lòng Ngô Bình bỗng nhiên ngẩn ra, hình như trong bốn bức Luyện Khí Đồ của anh có một bức có những thứ kia!
Chín món kia gồm có bùa chú, tài liệu, thuốc. Ngô Bình hỏi chủ quán: “Ông chủ, tại sao mấy thứ này lại đặt cùng nhau?”
Chủ quán là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặc đồng phục của Tây Lan giáo: “Mấy
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quán đáp: “Ba mươi nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình muốn văng tục, một đống đồ linh tinh mà dám đòi ba mươi nghìn?
Anh khụ một tiếng nói: “Ba mươi nghìn thì đắt quá, năm nghìn được không?”
Đối phương trợn mắt nói: “Anh bạn này, anh trả giá khét quá. Hay là, hai mươi chín nghìn nhé”.
Ngô Bình: “Sáu!”
Đôi bên anh tới tôi đi, cuối cùng chốt giá mười bảy nghìn Tây Lan. Nhưng dù vậy, Ngô Bình vẫn còn thiếu bảy Tây Lan.
Không đủ tiền, Ngô Bình ngẫm nghĩ, thương lượng với chủ quán: “Ông bạn, mượn sạp hàng của ông dùng một lát, tôi muốn bán mấy món đồ. Chờ gom đủ tiền rồi, tôi lại mua đống đồ này của ông”.
Chủ quán chỉ bán mấy thứ này, cũng đang rảnh rỗi, nghe vậy thì gật đầu.
Ngô Bình ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm với chủ quán vừa lấy mấy thứ ra.
Trên người anh cất giữ không ít món đồ hay ho, trong đó có vài món đồ đã không còn bao nhiêu giá trị với anh, không bằng mang ra bán lấy tiền.
Đầu tiên anh lấy ra gương cổ và đoản kiếm tìm được trong mộ Bình Loạn Hầu, cả hai đều là vật bất phàm. Vừa bày ra đã có người bước đến hỏi giá, anh báo giá gương cổ là ba nghìn Tây Lan tệ, đoản kiếm là năm nghìn Tây Lan tệ.
Mấy tốp người đến rồi lại đi, cuối cùng cũng có người thật lòng muốn mua, hai bên cò kè mặc cả, Ngô Bình bán ra với giá bảy nghìn hai trăm tiền bùa.