Chương 2095
Lomi nói: “Không được hai phần thì cũng được một phần rưỡi. Cha tôi khống chế Jawa hơn bốn mươi năm, gần như các xí nghiệp quốc doanh của Jawa đều bị nhà tôi khống chế. Xí nghiệp tư nhân muốn tồn tại cũng phải phân chia lợi ích cho nhà tôi. Tất cả của cải cộng lại, vượt qua ba trăm năm mươi tỷ Dollar”.
Ngô Bình: “Gia tộc các người vững chắc như vậy, nhất định là có chỗ dựa dẫm”.
Lomi: “Cha tôi là con nuôi của giáo hoàng Tây Lan, Jawa là quốc gia của Tây Lan Giáo, không ai dám đắc tội chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thảo nào kiêu căng như vậy”.
Xe lái đến phủ của Juharto, Lomi lập tức dẫn Ngô Bình đến gặp Juharto, là một ông lão hơn chín mươi tuổi, sắc mặt rất tốt.
Lomi: “Cha, vị này là cao nhân con mời tới, trên người cậu ta có linh dược, có thể giúp cha trường sinh bất tử!”
Tuy Juharto có linh dược, nhưng hiệu quả không được tốt nên ông ta vẫn già đi, điều này khiến ông ta rất sốt sắng, càng cần có thuốc khiến mình trẻ trung hơn.
Nghe thấy có thuốc trường sinh, Juharto không kìm nén được háo hức, nói: “Con của ta, con thật hiếu thuận!”
Sau đó, ông ta cười nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu lấy thuốc ra đây, nếu thuốc có hiệu quả tốt thì chúng ta sẽ bán giá cả”.
Ngô Bình quan sát Juharto thì thấy sau lưng ông ta có một nguồng năng lượng rất mạnh, trong nguồn năng lượng này có rất nhiều oan hồn đang kêu than, nhìn mặt của họ thì đều là người Viêm Long.
Oán khí của những oan hồn này đã chuyển hoá thành sức mạnh, sau đó truyền vào nhân cốt màu đen mà Juharto đeo ở trước ngực, thứ đó đã phát ra một nguồn năng lượng khiến ông ta duy trì sức khoẻ.
Nhưng nguồn năng lượng này không tinh thuần nên Juharto vẫn già đi, hơn
Ngô Bình nhìn Juharto với ánh mắt như sắp phun lửa rồi nói: “Ông đã giết không biết bao nhiêu người dân Viêm Long, là để luyện chế thứ pháp khí tà ma này ư?”
Juharto cau mày: “Cậu là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?”
Ngô Bình lừ mắt nói: “Giết người thì phải đền mạng, Juharto, ngày chết của ông đến rồi đó”.
Juharto cười lạnh nói: “Ngu dốt, dựa vào mình cậu mà cũng đòi giết tôi ư?”
“Chết đi”, Ngô Bình tung một chưởng tới.
Thực lực của anh không thua gì Chân Quân, nên đến con voi cũng phải chết dưới đòn này của anh.
Song, Juharto chỉ giơ một tay lên, ngay sau đó đac có một luồng sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ thành một côn tay lớn màu đen, sau đó bay lên cao rồi tấn công Ngô Bình.
Uỳnh!
Ngô Bình bay lùi lại mấy mét, đập vỡ cả tường, người anh thấy hơi khó chịu, đòn tấn công ấy gần có thực lực như cao thủ cảnh giới Động Tàng.
May mà thể chất của anh đã tốt hơn khá nhiều, tuy thấy hơi khó chịu, nhưng chưa bị thương.
Juharto cười lớn: “Thằng kia, tao đã hấp thu sức mạnh của cả triệu người Viêm Long, sao mày đánh lại được cơ chứ!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đúng là ông rất mạnh, nhưng tôi vẫn thắng ông được. Vì tà không thể thắng chính, Thiên Phật Trấn Yêu Thức, tấn công!”
Ngô Bình bay lên cao, tâm linh nối liền Phật giới, một ảo ảnh đức Phật xuất hiện trên đỉnh đầu anh với uy đức vô thượng và khí thế ngạo nghễ, một côn tay toả ánh sáng của Phật pháp ập xuống.