Chương 2103
Người khác nói: “Nhà họ Bối có nhiều của cải lắm, tịch thu hết về cho Hắc Thiên Giáo thôi. À, nhà họ còn có nhiều phụ nữ đẹp, nhớ mang về cho giáo chủ chọn. Nếu giáo chủ không thích thì đến lượt chúng ta”.
Bối Thế Hầu nghe thấy có gì đó sai sai, sau đó dựng tóc gáy lên rồi run giọng hỏi Bảo Đại Sơn: “Bảo trưởng lão, ông… các ông đang nói gì thế?”
Bảo Đại Sơn lừ mắt nhìn ông ta rồi nói: “Bối Thế Hầu, lát ông đi tắm đi rồi chúng tôi sẽ tế sống ông. Khi tế sống, sẽ có người dùng dao lột từng lớp da của ông rồi cắt từng miếng thịt, sau đó moi hết lục phủ ngũ tạng ra, ông sẽ bị chia ra thành nhiều miếng nhỏ. Đây là một môn nghệ thuật, ông yên tâm, nể tình chúng ta có quen biết, tôi sẽ tìm một người có tay nghề tốt nhất”.
Bối Thế Hầu quỳ xuống đất nói: “Bảo trưởng lão, xin hãy nói cho tôi biết lý do”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đối đầu với nhà họ Lý chính là đối đầu với Hắc Thiên Giáo, ông xong đời rồi!”
Bối Thế Hầu vội nói: “Tôi sai rồi, tôi sẽ đến nhà họ Lý để xin lỗi ngay, xin các vị hãy cho tôi một cơ hội”.
Các trưởng lão thương lượng một chút, cuối cùng Bảo Đại Sơn nói: “Được, ở đây cũng gần nhà họ Lý, chúng tôi sẽ cho người đi cùng ông. Nếu ông không được nhà bên đó tha thứ thì nhà ông chuẩn bị bốc hơi khỏi nhân gian đi”.
“Vâng vâng, nhất định tôi sẽ xin lỗi thật chân thành”, Bối Thế Hầu sợ suýt tè ra quần, ông ta nhanh chóng rời khỏi khách sạn rồi tới trang viên nhà họ Lý.
Ngô Bình về nhà thì thấy các vị lý sự đang cười nói vui vẻ, Lý Vân Đẩu vội gọi anh tới.
Ông ấy mỉm cười rồi giới thiệu với mọi người: “Thưa các vị, đây là Lý Huyền Bình – cháu trai của tôi. Huyền Bình, cháu chào mọi người đi”.
Ngô Bình tiến lên mời rượu từng người một, sau đó lấy Bồi Nguyên Tán và Tiểu Luyện Hình Đan ra nói: “Thưa các vị, đây là Bồi Nguyên
Ai nấy đều vui mừng và nói cảm ơn.
Ngô Bình lại đi chúc rượu thêm một vòng nữa, có người nói: “Cậu Lý đúng là tuổi trẻ tài cao, đại hội ngày mai, nhất định chúng tôi sẽ bầu ông Lý làm hội trưởng mới, nhưng…”
Thấy ông ấy có vẻ do dự, Ngô Bình hỏi: “Có gì xin ông cứ nói thẳng”.
Người đó thở dài: “Bối Thế Hầu rất hống hách, tôi lo ngày mai ông ta sẽ giở trò để bắt chúng tôi bỏ phiếu cho mình”.
Ngô Bình: “Chuyện này thì mọi người cứ yên tâm, ngày mai tôi cũng sẽ đến đó, chắc chắn Bối Thế Hầu không dám làm gì đâu. Hơn nữa, sau khi ông tôi lên nhận chức, việc đầu tiên chúng tôi làm là đuổi Bối Thế Hầu ra khỏi thương hội, đồng thời xử lý nghiêm những việc ông ta từng làm”.
Tuy anh nói là vậy, nhưng mọi người vẫn còn lo lắng, có người nói: “Bối Thế Hầu và phe quân phiệt thân nhau lắm, nhất định ông ta sẽ trả thù”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đảm bảo với mọi người là ông ta không dám!”
Nghe thấy thế, mọi người đều thầm thắc mắc không biết Ngô Bình bảo đảm bằng cách nào?
Lúc này, chợt có người vào báo: “Lão gia, cậu chủ, Bối Thế Hầu đến ạ”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên. Nếu ông lão kia đã nói anh là Chân Quân thì chắc chắn Bối Thế Hầu sẽ hoảng sợ. Ông ta quen nhiều phe quân phiệt thì đã sao, một khi Chân Quân nổi giận, cả gia tộc của ông ta sẽ bị tiêu diệt.
Anh nói với mọi người: “Bối Thế Hầu đến rồi, để tôi bắt ông ta đảm bảo với mọi người nhé?”