Anh ngạc nhiên hỏi: “Cậu là chủ của tập đoàn Miêu Dược à?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Bộ tộc tôi xây dựng tập đoàn này, mức tiêu thụ hàng năm là vài chục tỷ, lợi nhuận khoảng hơn chục tỷ.
Chúng tôi sống nhờ tập đoàn này đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Hoá ra cậu là tiểu thư nhà giàu”.
Advertisement
Đào Như Tuyết khẽ cười rồi bước tới ôm Ngô Bình, cô ấy ôm anh thật chặt khiến lòng Mạc Lâm Thần mềm nhũn rồi cũng đưa tay lên vỗ lưng cô ấy.
Ngô Bình biết Đào Như Tuyết đang vui mừng và cảm kích vì đã thoát chết.
“Ngô Bình, tôi về xử lý việc xong rồi sẽ đến tìm cậu”, cô ấy nói nhỏ.
Đào Như Tuyết không ăn sáng mà đi ngay, cô ấy đi tìm bố mình, sau đó cả hai cùng về bộ tộc.
Ngô Bình nhớ tới linh khí Tử Long nên cũng không ăn sáng mà tới công trường ngay.
Đến nơi rồi thì anh thấy các công nhân đang đào đất.
Trác Khang đang đứng chỉ trỏ gì đó, người của bên thiết kế cũng đang ở đây nên Ngô Bình tiện thể đưa ra vài yêu cầu của mình luôn để người thiết kế ghi lại.
Khoảng 10 giờ thì anh rời khỏi công trường.
Sáng nay, anh còn phải đưa mẹ và em gái đến dự lễ mừng thọ của ông nội nên không thể nán lại thêm.
Trước khi đi, anh đã dặn Hoàng Tử Cường đi mua ít quà biếu là 4 thùng rượu Mao Đài ủ 30 năm, bộ chén làm bằng tử sa cao cấp, một cân trà Long Tỉnh thượng hạng và một ít thuốc bổ cùng mỹ phẩm.
Chỗ quà nà đã ngốn của anh hơn 2 triệu.
Dù Ngô Bình không có nhiều tình cảm với ông bà nội, nhưng dẫu sao họ cũng có ơn dưỡng dục bố anh.
Giờ bố anh đã mất, anh cũng phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ông bà nuôi của mình.
Thậm chí, anh còn gói thêm một ít huyết chi mang đi làm quà để tặng cho ông.
Sau đó, anh sẽ xử lý