Chương 2143
Họ đang bẩm báo với Ngô Bình thì chợt có một luồng thần niệm mạnh mẽ phóng tới, sau đó là một giọng nói như tiếng sấm: “Người của sư đoàn một đang làm gì thế? Cấu kết với kẻ địch à?”
Bao Tiểu Quang và Lưu Thiệu Cường nghe thấy giọng nói đó thì nhăn mặt, Bao Tiểu Quang lạnh giọng nói: “Đây là tả thần tướng, quân tiên phong các anh giỏi nhỉ, dám thị uy trước mặt tả thần tướng”.
Một bóng người đáp xuống, đó là một dũng tướng cao hơn hai mét, mặc áo giáp, mặt chữ điền, mắt nhỏ, eo dắt một thanh đao.
Ánh mắt người đó quan sát Ngô Bình như xẹt điện: “Tả thần tướng ư?”
Ngô Bình giơ huy hiệu ra: “Tôi là tả thần tướng mới nhậm chức, anh là ai?”
Nhìn thấy huy hiệu, người này vội hành lễ: “Phó tướng du kích thuộc quân tiên phong của sư đoàn hai Quyết Minh Cổ tham kiến tả thần tướng”.
Trước đó, Ngô Bình nghe Bao Tiểu Quang kể là quân tiên phong của sư đoàn hai là giỏi đánh đấm nhất. Sư đoàn một và sư đoàn hai có mâu thuẫn rất lớn nên thường xuyên xảy ra xung đột.
Ngô Bình gật đầu: “Tạm thời giữ kín chuyện tôi đến đây đã, tôi phải đi thăm thú xung quanh. Quyết Minh Cổ, anh dẫn đường đi”.
Quyết Minh Cổ: “Vâng”.
Muốn hiểu rõ về Thanh Long Quân thì cách tốt nhất là tự đi tìm hiểu, nếu anh dùng thân phận tả thần tướng ngay, chỉ e khó mà nhìn thấy tình hình thực tế.
Ngô Bình bảo Quyết Minh Cổ chuẩn bị cho mình một bộ quân phục của binh sĩ bình thường, sau đó anh đi theo Quyết Minh Cổ tới doanh khu của sư đoàn hai.
Bốn sư đoàn đóng quân ở các khu vực
Ngô Bình đến đây thì thấy có rất nhiều đống lửa, các binh sĩ tụm năm tụm ba ngồi ăn cá nướng và uống rượu với nhau, cười nói vui vẻ.
Ngô Bình cau mày, sao họ không dành thời gian để luyện tập hay tu luyện, mà lại ngồi ăn chơi đàn đúm thế này?
Quyết Minh Cổ lúng túng nói: “Thủ trưởng, thật ra bình thường họ không như vậy đâu, do hôm nay được nghỉ nên các binh sĩ mới giải trí một chút”.
Ngô Bình không nói gì, sau đó đi tới cạnh một đống lửa rồi cười nói: “Các anh em, tôi ngồi với được không?”
Họ nhìn Ngô Bình thì thấy lạ mặt, nhưng mọi người cùng sống trên đảo lâu năm kiểu gì ngày thường cũng sẽ chạm mặt nên sớm muộn cũng quen nhau thôi.
“Anh mới đến à?”, một người hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi mới đến, sau này chúng ta là anh em với nhau rồi”.
Người đó cười lạnh nói: “Ai là anh em với anh? Anh đủ trình ngồi ngang hàng với chúng tôi à?”
Quyết Minh Cổ đứng ở phía xa, không được Ngô Bình đồng ý thì không dám lại gần, anh ta đang thấy lo thay cho các chiến sĩ ở đây.
Ngô Bình: “Người mới thì bị khinh thế à?”
Người đó nói: “Ngày nào chúng tôi cũng vào sinh ra tử, muốn làm anh em của chúng tôi thì phải cùng chung hoạn nạn với chúng tôi. Điều quan trọng nhất là anh phải có đủ thực lực, nếu không thì biến đi cho khuất mắt”.