Chương 2150
Ngô Bình vẫn cần chữa cho nhiều chiến sĩ bị thương rất nặng, trước khi trời sáng, anh đã chữa khỏi cho 53 người. Anh không những giữ được mạng cho họ, mà còn giúp họ trở lại trạng thái bình thường ngay sau khi hồi phục.
Khi mặt trời ló dạng, Ngô Bình đã mệt nhoài, anh nằm trên ghế dài, dặn các bác sĩ tiếp tục chữa trị cho những người bị thương.
Ngô Bình uống ít dược liệu rồi nghỉ ngơi nửa tiếng, bấy giờ mới hồi sức. Anh ngạc nhiên phát hiện sau khi sức của mình bị vắt kiệt, thể chất của anh lại tăng lên.
Anh bước ra bên ngoài, bốn thống lĩnh đều hành lễ: “Tả thần tướng!”
Ngô Bình gật đầu nói: “Bốn thống lĩnh vất vả rồi”.
“Thủ trưởng mới vất vả ạ”, Chu Thiên Cương vội nói.
Ngô Bình: “Mọi người đừng ở đây nữa, mau đi làm việc đi, tôi phải điều trị cho các binh sĩ tiếp đây”.
Thật ra bốn thống lĩnh có lời muốn nói, nhưng nghe Ngô Bình nói vậy xong thì đều ra về hết.
Thuốc mà Ngô Bình cần được mang tới liên tục, anh lấy tiên đỉnh ra rồi luyện thuốc. Anh đang cần luyện loại thuốc có khả năng hồi phục vết thương và tăng sức sống.
Một tiếng sau, Ngô Bình đã luyện chế thuốc xong, anh mang hai bát thuốc bột to ra tiếp tục chữa trị cho các binh sĩ.
Có thêm thuốc hỗ trợ, việc điều trị cũng nhanh hơn. Đến trưa thì anh đã chữa khỏi cho hơn 300 người.
Ngô Bình nghỉ trưa một tiếng, sau đó dành cả buổi chiều để chữa trị nốt cho các binh sĩ còn lại, những người bị thương nhẹ thì chỉ cần uống thuốc là xong.
Đêm đến, Ngô Bình mệt đến mức không thể cử động được nữa, anh nằm luôn trên ghế rồi ngủ lúc
Không ai quấy rầy anh, các chiến sĩ đã có thể đi lại đều lặng lẽ đứng bên cạnh anh.
Ngô Bình ngủ thẳng đến sáng, anh tỉnh dậy vươn vai, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy có rất nhiều binh sĩ bị thương đứng bên cạnh.
Anh nói: “Không nghỉ ngơi dưỡng thương đi mà đứng đây làm gì? Về nghỉ đi”.
Các chiến sĩ bị thương quỳ xuống nói: “Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của thủ trưởng”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người què chân, người gãy càng mà còn quỳ lại làm gì, thôi lượn hết đi”.
Bị Ngô Bình mắng cho một trận, bọn họ đều đành về nghỉ ngơi.
Anh lại đi sang các phòng bệnh cách xem xét, thấy những người bị thương đều đang hồi phục tốt thì mới về lều của mình luyện thuốc tiếp.
Luyện chế thuốc xong, Ngô Bình đưa cho các bác sĩ quân y, rồi hướng dẫn cho họ cách dùng và liều lượng.
Khi anh ra ngoài thì thấy có mấy trăm chiến sĩ đang đứng ở đây, họ đều là người được anh cứu hôm qua.
Cuối cùng họ cũng có cơ hội cảm ơn anh nên quỳ hết xuống: “Chào thủ trưởng”.
Ngô Bình xua tay: “Giải tán!”
Quyết Minh Cổ bước tới rồi nhìn Ngô Bình với ánh mắt vô cùng sùng bái: “Các anh em đều muốn cảm ơn thủ trưởng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cảm ơn xong rồi thì về đi”.
Đuổi mọi người đi xong, anh hỏi Quyết Minh Cổ: “Hôm qua đại quân tà ma xâm lược rất đông, lần nào cũng có quy mô lớn vậy à?”