Ngô Bình: “Đúng là ông ngoại cháu không có tiền, nhưng ông thích mua vé số, không ngờ lại trúng được 10 triệu”.
10 triệu! Mọi người ở đây đều kinh ngạc một phen, nhà họ bán một nửa căn hộ đi mới được hơn 10 triệu.
Ngô Liên Thắng nổi lòng tham, ánh mắt nhìn Trương Lệ cũng khác hẳn, ông ta ho khan nói: “Ngồi xuống đi”.
Advertisement
Ngô Bình làm vậy là muốn mượn tài lực của ông ngoại để củng cố vị trí cho mẹ mình, tránh để người khác bắt nạt bà.
Bây giờ xem ra, hiệu quả khả quan ra phết, ít nhất thì họ không dám coi thường mẹ anh nữa.
Ngô Chấn Nghiệp nói: “Bên khách sạn chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
Khách sạn nằm ở đối diện tiểu khu, mọi người có thể đi bộ tới.
Cả nhà họ Ngô đi phía trước, nhà Ngô Bình đi cuối cùng.
Xuống phía dưới, Ngô Chấn Đạt nhìn thấy chiếc xe chống đạn thì cười nói: “Xe này trông chắc chắn nhỉ, Tiểu Bình mua đấy à?”
Ngô Bình đáp: “Vâng, xe này bền lắm”.
Ngô Phong xì một tiếng: “Bền thì làm gì, phải mua xe sang mà đi”.
Nói rồi, anh ta ấn vào chìa khoá của chiếc BMW ở hông, một chiếc BMW X1 ở gần đó sáng đèn rồi kêu tít tít.
Thật ra khi được chia hơn 2 triệu tiền bán nhà thì Ngô Chấn Đạt đã tiêu gần hết rồi, bây giờ chỉ còn mấy trăm nghìn.
Chiếc xe này của Ngô Phong chỉ là mua trả góp thôi.
Dù thế thì anh ta vẫn có cảm giác hãnh diện với Ngô Bình, dẫu sao với anh ta mà nói thì xe cũ thì không thể nào sánh với BMW được.
Ngô Bình vẫy tay với Cương Tử, hắn lập tức chạy tới.
“Cậu đi lấy hai thùng rượu Mao Đài tới đây”.
Cương Tử gật đầu rồi chạy về xe bê rượu.
Nghe nói Ngô Bình mang rượu Mao Đài tới, nhóm Ngô Phong đều