Chương 2192
Ngô Bình gật đầu, anh đón Chu Thanh Nghiên và trợ lý tới khách sạn Đường Hoàng, trợ lý một mình sống ở một biệt thự, Chu Thanh Nghiên sống ở biệt thự khác.
Tắm xong, Ngô Bình nhờ khách sạn chuẩn bị một vài món ăn, sau đó cùng Chu Thanh Nghiên dùng bữa.
Vừa ăn, anh vừa hỏi: “Dự án Guinea thế nào rồi?”
Ngồ Bình mua đứt ba tỷ năm trăm triệu tấn đất quặng nhôm, hai tỷ ba trăm triệu tấn đất quặng đồng, bốn tỷ năm trăm triệu tấn quặng sắt cao cấp, vị chi là ba ngọn núi chứa quặng, tổng đầu tư hai tỷ tám trăm triệu đô la Mễ.
Chu Thanh Nghiên đáp: “Núi quặng thuận lợi, đường đi cũng đã mở, bộ phận sản xuất đang được thành lập và hoàn thiện, cứ tưởng là sắp đi vào khai thác được rồi, nào ngờ tướng quân Modane do người Gallia và người Thổ Áo ủng hộ đột nhiên tạo phản, dẫn binh tấn công tướng quân Wajih. Binh khí bên phía Modane vô cùng tân tiến, có cả xe tăng và xe bọc thép làm Wajih liên tục thất bại”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu Modane giành thắng lợi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến chúng ta?”
Chu Thanh Nghiên thở dài: “Chắc chắn sẽ hủy bỏ tất cả việc hợp tác, đồng thời khoản đầu tư mấy tỷ đô la Mễ trước đó của chúng ta cũng tan thành bọt nước hết”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đây chính là mục đích của Gallia và Thổ Áo”.
Chu Thanh Nghiên nói: “Cũng hết cách, Guinea từng là thuộc địa của Gallia, chúng có sức ảnh hưởng tuyệt đối tới Guinea. Về phía Thổ Áo, chúng không muốn thấy quặng sắt và quặng đồng của Guinea chảy vào Viêm Long, bởi vì quặng của Guinea sẽ gây ra xung đột cho thương mại xuất khẩu quặng của chúng vào Viêm Long”.
“À phải rồi, Đường Kiến nói với em chuyện này, theo tình báo mà anh ta nhận được thì Thổ Áo phái một nhóm chuyên gia tiến vào Guinea tiến hành thu thập số liệu, dốc toàn lực nghiên cứu và phát triển một loại vật chất nào đó. Trước khi lên máy bay, anh ta cho em thứ này, nói là lấy được từ đội nghiên cứu khoa
Cô mở hành lý, lấy ra một cái lọ nhỏ đựng chất bột gì đó màu xanh nhạt, ước chừng chỉ vài mi-li-gam.
Ngộ Bình nhìn chằm chằm vào lượng bột ít ỏi này, nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc hô lên: “Đây là bụi sao!”, Chu Thanh Nghiên rất tò mò hỏi lại: “Bụi sao là gì cơ?”
Ngô Bình đáp: “Rất lâu về trước từng có một tinh vẫn rơi xuống nơi này, tinh lực của nó thấm vào lòng đất, hình thành nên bụi sao. Bụi sao có thể dùng để chế tác binh đao, pháp khí, có thể dùng để tu luyện. Hấp thu năng lượng thần tinh có trong bụi sao có thể khiến cơ thể và tinh thần trở nên mạnh hơn. Vả lại, các tu sĩ tu hành đến giai đoạn cao cấp thường cần các loại bụi sao để hỗ trợ tu hành, thế nên, thứ này cực kỳ đáng giá đấy!”
Chu Thanh Nghiên hiểu ra: “Chẳng trách bên Thổ Áo muốn thâu tóm Guinea, hóa ra là muốn nhắm tới bụi sao”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Bất kể thế nào, nhất định phải giữ được Wajih”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Nhưng chúng ta giúp ông ta thế nào? Dù đưa tiền cho ông ta, ông ta cũng không mua được vũ khí, biên giới đã bị người Gallia và hạm đội của Thổ Áo phong tỏa rồi”.
Ngô Bình đáp: “Kế hoạch của chúng ta phải thay đổi rồi, thời gian tới, chúng ta phải kiểm soát Guinea toàn phần, bởi vì chút bụi sao này cực kỳ quan trọng đối với anh! Giá trị của chúng còn quý giá hơn khoáng sản ở Guinea hàng nghìn lần!”
Chu Thanh Nghiên sững người: “Phải làm thế nào mới thâu tóm được một quốc gia chứ?”
Ngô Bình đáp: “Anh sẽ bảo nhóm lính đánh thuê Ma Ám của Đường Môn ra mặt, trước hết phải giúp Wajih vượt qua khó khăn”.
Chu Thanh Nghiên hỏi: “Mời lính đánh thuê chắc hẳn rất đắt nhỉ?”, theo cô thấy, số tiền mà bãi khai thác quặng kiếm được hằng năm còn chẳng đủ chi trả cho lính đánh thuê.