Chương 2204
Không lấu sau, có một người đang ông trung niên đi đến. Ông ta nhìn Lục Kích đang nằm dưới đất rồi lạnh giọng hỏi: “Ai đánh con?’
Xung quanh im lặng, các ngôi sao đều lặng lẽ nhìn sang đó. Họ đã ở trong giới giải trí nhiều năm nên biết vị thế của bốn cậu ấm ở Thiên Kinh rồi, không biết Diệp Huyền có xử lý được ca này hay không.
Lục Kích chỉ vào Ngô Bình và Diệp Huyền: “Chúng nó!”
Người đàn ông nhìn chằm chằm về phía Ngô Bình, khi bốn mắt giao nhau, ông ta chợt thấy run sợ vì khí tức thâm sâu khó lường của anh: “Cậu là ai?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Người ông không thể động tới”.
Người đàn ông cau mày: “Tôi là Lục Hoảng – bố của Lục Kích, em trai song sinh của tôi là Lục Toái Tinh, đang dạy ở Bắc Viện của học viện Võ Đạo”.
Ngô Bình: “Bảo sao mà ngông nghênh thế, ra là cháu của thầy dạy ở Bắc Viện. Nhưng chỉ là một giáo viên thì không doạ tôi được, còn chỗ dựa nào khác không?”
Người đàn ông biến sắc mặt nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Diệp Huyền cười lạnh nói: “Tiền bối nhà tôi quốc sư, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, ngoài ra còn là Long chủ của Thiên Long. Người còn vừa đánh bại Quyền Hoàng của Đông Doanh và Bán Thần của nước Mễ. Sao, em song sinh gì đó của ông có đọ lại được không?”
Người đàn ông run lên, nhờ có người em song sinh mà thông tin của ông ta rất nhạy, đương nhiên ông ta biết sức mạnh và quyền lực của Long chủ. Cách đây không lâu, đến người bên cạnh Thánh nhân còn phải chào thua trước người này.
Ông ta vội chắp tay nói: “Ra là Long chủ, tôi xin lỗi, là tôi dạy con không nghiêm nên đã đắc tội với Long chủ, xin lượng thứ”.
Lục Kích nằm dưới đất
Hắn lập tức ngoan như cún, cúi thấp đầu xuống.
Lục Hoảng đá con trai mình một cái rồi mắng: “Thằng ngu này! Đến quốc sư kiêm Long chủ mà mày cũng dám đắc tội à? Mau xin lỗi tiên sinh ngay”.
Lục Kích ngoan ngoãn dập đầu với Ngô Bình: “Xin lỗi tiên sinh, xin tiên sinh tha cho tôi lần này”.
Ngô Bình: “Có câu núi cao còn có núi cao hơn, anh có thể ngông nghênh một nghìn lần, nhưng nếu gặp phải cao thủ nóng tính thì chỉ còn đúng một lần ngông ấy thôi”.
Lục Kích cúi xuống nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
Ngô Bình đòi lại công bằng cho Diệp Huyền nên gọi anh ta ra: “Xử lý hắn đi”.
Diệp Huyền cười nói: “Thôi ạ, dẫu sao cũng không có ân oán thù hằn gì, ban nãy đệ tử cũng đánh hắn một trận nên bớt giận rồi ạ”.
Ngô Bình chợt hỏi: “Anh là học viên của Bắc Viện à?”
Lục Kích đáp: “Vâng, tôi học ở đó một năm rồi, nhưng chỉ được dự thính thôi”.
Ngô Bình: “Lần trước là ai đã đánh bại các cao thủ của nước Mễ?”
Lục Kích sáng mắt lên nói: “Tiên sinh cũng biết ạ? Lần trước, là học trưởng Ngô Côn – một trong bốn đại cao thủ của học viện, à còn có nhóm của thầy Trương Ất nữa”.
Ngô Bình gật gù: “Một thời gian nữa, có lẽ tôi cũng đến đó dạy học một thời gian, anh có thể học tiết của tôi”.
Lục Kích mừng rỡ rồi nói: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình xua tay: “Hai người về đi”.