Chương 2206
Có một cô gái đang đứng ở đây, cô ta khoảng 30 tuổi, tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Khi nhìn thấy Ngô Bình bay đến, cô ta biến sắc mặt.
“Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Cô gọi tôi đến thì tôi đến đây”.
Cô gái hít sâu một hơi rồi nói: “Không ngờ cậu lại là cao thủ!”
Ngô Bình: “Đừng phí lời nữa, Hoạ Thánh đâu?”
Cô gái: “Đang chờ cậu dưới phòng”.
Nói rồi, cô ta mở cửa, Ngô Bình đi theo. Hai người xuống một căn phòng ở dưới, cửa mở, bên trong có một người đàn ông trung niên đang vẽ tranh.
Thấy dáng vẻ cầm bút của ông ấy, Ngô Bình ngẩn ra. Dáng vẻ của người này rất cao siêu, nhưng rõ ràng ông ấy không hề có tu vi.
Người đàn ông không ngẩng đầu lên mà vẫn vẽ tranh tiếp.
Ngô Bình không làm phiền, mà chờ đến khi ông ấy vẽ xong.
Người đàn ông bỏ bút xuống rồi nhìn anh, gương mặt của ông ấy rất điềm nhiên: “Cậu định thôi miên tôi đấy hả?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Người đàn ông: “Cậu có thể thôi miên qua điện thoại đúng là siêu thật. Tôi giới thiệu trước nhé, tôi là Lý Hoạ”.
Nói rồi, ông ấy chìa tay ra với Ngô Bình.
Ngô Bình biết ông ấy là một người đứng đắn, hoá ra trước đó anh đã hiểu lầm người ta.
Anh bắt tay với Lý Hoạ rồi nói: “Ông gọi hẹn gặp Mỹ Ngọc à?”
Lý Hoạ gật đầu: “Đúng, cô ấy rất có năng khiếu hội hoạ, tôi thích tác phẩm của cô ấy quá nên muốn hẹn gặp”.
Ngô Bình: “Tự nhiên ông hẹn gặp con gái
Lý Hoạ gật đầu: “Là tôi suy nghĩ thiếu thấu đáo”.
Cô gái kia nói: “Tiên sinh, cậu ta nghĩ ông có ý đồ xấu nên mới đến hỏi tội đấy”.
Lý Hoạ cười nói: “Xin lỗi, phiền cậu gửi lời xin lỗi của tôi tới cô ấy”.
Ngô Bình: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của ông. Cô này bảo ông là Hoạ Thánh?”
Cô gái kia vội bào chữa: “Tiên sinh chưa bao giờ nhận mình là Hoạ Thánh, đó là người khác gọi”.
Lý Hoạ cười lớn nói: “Tôi chỉ thích vẽ thôi, không phải Hoạ Thánh gì đâu”.
Ngô Bình nhìn bức vẽ trên bàn thấy nhân vật rất có thần, chỉ vài nét vẽ đơn giản, nhưng khiến anh cảm nhận được sự kiêu ngạo vài tài ba của người vẽ, như thể người trong bức tranh có da có thịt thật sự.
Anh nói: “Ông vẽ đẹp lắm, có bán không?”
Lý Hoạ cười nói: “Có chứ, tối kiếm sống bằng nghề vẽ tranh mà”.
Ngô Bình nhìn sang cô gái: “Sao lại có một cao thủ như cô ở cạnh ông ấy?”
Cô gái: “Ngày trước, tiên sinh từng dùng một bức tranh giúp tôi hết bị tẩu hoả nhập ma, tôi cảm kích nên đi theo để bảo vệ người”.
Ngô Bình thấy hơi kinh ngạc, dùng một bức tranh mà trị khỏi tẩu hoả nhập ma, Lý Hoạ này thật có tài!
Lý Hoạ cười nói: “Hồ Nam, đi pha trà đi”.