Trong đầu Ngô Liên Thắng chợt vang lên lời Ngô Bình: Đây là huyết chi, một bảo vật vô giá.
Chỉ cần dùng nó thì người bình thường sẽ sống lâu trăm tuổi.
Mà thứ này rất đáng giá, phải có mấy chục triệu tệ may ra mới mua được.
Ông ta nghĩ vậy liền vội hỏi ông lão: "Ông anh à, ông nói đây là huyết chi sao? Huyết chi đắt lắm à?"
Ông lão cười nói: "Huyết chi chính là thuốc quý, không phải có tiền là cứ mua được.
Nếu ông muốn định giá cho nó thì tôi nghĩ ít nhất phải ba mươi triệu tệ".
Advertisement
Ba mươi triệu tệ!
Ngô Liên Thắng cảm giác như sắp ngất xỉu, nếu không phải ông ta đang chống tay xuống bàn thì chắc ông ta sẽ ngã xuống.
Ông ta tức giận trừng Ngô Bình: "Thằng nhãi kia! Nếu cậu đã tặng nó cho tôi thì sao còn lãng phí nó ngay trước mặt tôi hả?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cháu đã tặng nó làm quà cho ông, ông lại không cần mà chỉ lấy rượu Mao Đài và trà Long Tỉnh, cháu cứ tưởng ông không thích nên chỉ có thể đưa cho mẹ và em cháu dùng.
Dù sao thù không thể lãng phí thứ tốt như thế này được".
Người nhà họ Ngô sắp phát điên đến nơi, ông cụ đã từ chối huyết chi trị giá ba mươi triệu tệ sao?!
Bà cụ đột nhiên hỏi Ngô Bình: "Tiểu Bình, cháu còn huyết chi không?"
Anh nhún vai: "Hết rồi ạ".
Bà cụ liền biến sắc: "Thằng nhãi ranh, vô tích sự y hệt bố cậu!"
Sắc mặt Ngô Bình liền trở nên lạnh lùng, anh nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này Cương Tử xách một cái túi lớn đến.
Ngô Bình nhận lấy rồi đổ đồ bên trong ra, đó là một đống tiền lớn, không nhiều cũng không ít, vừa đủ hai triệu tệ.
Anh lạnh nhạt nói: "Đây là hai triệu tệ, các người nhận lấy số tiền này thì bố tôi sẽ không nợ các người gì nữa, nhà chúng tôi cũng không nợ các người nữa".
Nói xong anh