Chương 2223
Ngô Bình lấy ra kiếm Hắc Long, ánh kiếm nhảy múa, lao vào chiến đấu với người giấy sáu tay. Sau vài chiêu, anh thi triển chiêu cuối, dùng một nhát kiếm chặt đứt cả hai cánh tay của người giấy rồi nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã chặt đầu người giấy.
Người giấy sững người nguyên chỗ cũ, rồi vỡ tan thành từng mảnh. Vòng này, anh lại thắng!
Tiểu Vũ: “Tiểu kiếm”.
Một lúc lâu sau, Tiểu Kiếm mới nói: “Bỏ đi, tớ sẽ tha cho tên này để anh ta vào vườn bùa”.
Vừa dứt lời, những viên gạch bùa trước mặt Ngô Bình sáng lên, ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng, Tiểu Kiếm nói: “Tên kia, đi vào đi, bên trong là vườn bùa”.
Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn”.
Anh bước vào cánh cổng ánh sáng và bước vào một không gian rộng lớn, được bao quanh bởi những hào quang đầy màu sắc, những lá bùa khác nhau được treo lơ lửng trong không trung.
Giọng Tiểu Kiếm lại vang lên: “Tên kia, ở chỗ này anh có thể chọn tối đa ba lá bùa”.
Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi cậu là ai?”
Tiểu Kiếm nói: “Tôi là một trong những lá bùa trấn giữ Thần Phù Động Thiên này”.”
Ngô Bình giật mình, hóa ra cậu bé là bùa chú sao? Một lá bùa có trí thông minh như vậy chắc là không tầm thường!
Anh nói: “Thần Phù tiền bối, người có thể xuất hiện để tôi được gặp người không?”
Tiểu Kiếm cười lạnh: “Anh quá yếu, không xứng để tôi gặp. Mau đi chọn bùa, sau đó rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình nói: “Được”.
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt, mỗi một lá bùa phát ra một loại ánh sáng khác nhau, chói mắt như mặt trời, chứng tỏ chúng cực kỳ mạnh!
Tuy nhiên trong số hàng vạn lá bùa này, có hai lá bùa đặc biệt nhất, một lá có kiếm khí và một lá có hàn khí kinh người, bên trong ẩn chứa những
Anh đi tới bên dưới tấm bùa có kiếm khí định đoạt lấy thì Tiểu Kiếm lại cả giận nói: “Anh thật to gan!”
Kiếm khí chấn động, toàn bộ cánh tay của Ngô Bình ngay lập tức phủ đầy vết máu dù cách vài trăm mét.
Anh cả kinh, pháp bào Âm Dương và thể chất mạnh mẽ lại không chịu nổi khí tức của kiếm phù này!
Anh vội vàng rút tay về, lui về phía sau vài bước, nói: “Thì ra người chính là vị tiền bối đó!”
Kiếm Phù nói: “Anh hãy lấy bùa ở đây bằng bản lĩnh. Còn tôi thì anh hãy từ bỏ đi, cho dù anh có trở thành Thiên Tiên cũng không xứng có được tôi”.
Ngô Bình không dám có tâm tư gì khác, cười nói: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.
Vì vậy anh tìm một tấm bùa khác, mặc dù linh khí không mạnh bằng bùa kiếm nhưng vẫn bằng khoảng một phần ba uy lực. Anh vươn tay muốn đoạt lấy lá bùa, lá bùa lập tức phát ra ánh sáng vàng óng, anh kêu thảm một tiếng giống như bị vạn ngọn núi bị đè xuống, bị ấn mạnh trên mặt đất, không thể động đậy.
Tiểu Vũ nói: “Ôi, anh thật quá tham lam, đây là thần phù ‘Tam Hoàng Trấn Áp’ mạnh mẽ, thế mà anh cũng dám ngấp nghé nó”.
Ngô Bình cười nhạt: “Tôi cũng xin tiền bối cho lời khuyên.”
Tiểu Vũ: “Thực lực của anh quá yếu, chọn một ít bùa yếu hơn đã, sẽ phù hợp hơn”.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi chỉ có thể lấy bùa chú có sức mạnh không bằng tôi đúng không?”