Chương 2225
Tiểu Vũ: “Vẫn có hi vọng, hơn nữa nếu có thể tìm được truyền nhân, chúng ta cũng có thể ăn nói với Đại Đế”.
Ông Chu và Trần Đạo Huyền đang đánh cờ ngoài cửa, bỗng nhiên cả hai đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Ngô Bình đi ra, nhìn thấy Trần Đạo Huyền và ông Chu ở đó liền chào: “Sư phụ, ông Chu”.
Trần Đạo Huyền hỏi: “Đồ nhi, con không bị thương chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Không bị thương, chỉ phải chịu chút khổ”.
Trần Đạo Huyền nói: “Vậy thì tốt, không thu được gì cũng không sao, dù sao chưa từng có ai lấy được gì từ Thần Phù Động Thiên…”
Ông ấy mới nói một nửa đã im bặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình. Quanh thân anh mơ hồ lộ ra ánh sáng của sát khí. Hóa ra anh đã để bùa Truy Hồn Thất Sát trên người, vì thế mới có ánh sáng này.
Anh lấy lá bùa ra, nói: “Sư phụ, con lấy được nó từ trong đó”.
Ông Chu và Trần Đạo Huyền nhìn nhau, ông Chu hỏi: “Cậu…lấy được lá bìa bên trong sao?”
Ngô Bình gật đầu, lấy cả ba lá bùa ra, thần phù Tam Hoàng Trấn Áp, bùa Địa Độn, bùa Truy Hồn Thất Sát.
Thấy ba lá bùa, mắt ông Chu sáng lên, cười nói: “Tốt! Quả nhiên là thiên tài, Đạo Huyền, đỉnh Vô Tương các người sắp quật khởi rồi!”
Trần Đạo Huyền cười lớn, nói: “Ông Chu, tôi không làm phiền ông nữa, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé”.
Nói xong ông ấy kéo Ngô Bình biến thành một luồng sáng bay đi.
Ngay sau đó hai người quay về đỉnh Vô Tương. Trần Đạo Huyền cười toe toét, ông ấy hỏi Ngô Bình đã trải qua điều gì trong Thần Phù Động Thiên, sau đó nói: “Xem ra con đã có được sự công nhận của họ. Khi nào con thành địa tiên hãy quay lại đó, có lẽ có thể lấy hai đại thần phù”.
Ngô Bình: “Sư phụ, người có biết về hai thần phù đó không?”
Trần Đạo Huyền: “Các sư trưởng từng nói hai thần phù đó được Thần Phù Đại Đế chế tạo ra trước
Ngô Bình gật đầu: “Trong đó có rất nhiều lá bùa, sau này có cơ hội con sẽ quay lại lấy”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Không cần rắc rối thế, chỉ cần con khống chế Thái Ất và Tử Vi thì tất cả bùa là của con. Thậm chí ngay cả truyền thừa của Thần Phù Đại Đế cũng thuộc về con”.
Ngô Bình: “Sư phụ, tại sao lại có động thiên trong lầu Đa Bảo?”
Trần Đạo Huyền: “Thực ra hai mươi bảy cánh cổng tượng trưng cho hai mươi bảy động thiên. Những động thiên này được mở ra bởi những bậc đại năng thời cổ đại. Sau khi họ mất, những động thiên vẫn tồn tại và Thục Sơn kiếm phái đã tìm thấy chúng. Tuy nhiên, nếu muốn có được lợi ích phải được động thiên công nhận”.
Ngô Bình: “Có phải tất cả động thiên đều của tu sĩ cảnh giới Động Thiên?”
Trần Đạo Huyền lắc đầu: “Không thể nói như vậy. Chủ nhân của những động thiên này đều là những sự tồn tại đã có những thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên, mỗi người trong số họ đều vô cùng mạnh mẽ”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Có thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên? Sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?”
Trần Đạo Huyền cười nói: “Cảnh giới Động Thiên tràn ngập khả năng vô tận và trí tưởng tượng vô hạn. Sau khi mở động thiên, sức mạnh của động thiên chính là sức mạnh của chính tu sĩ. Cho nên một số thiên tài ở thời cổ đại vì theo đuổi sức mạnh tối thượng mà bắt đầu sống trong động thiên, có người luyện hóa động thiên thành pháp bảo, có người bố trí trận pháp vô song trong động thiên, còn có người giống như Thần Phù Đại Đế, động thiên hoàn toàn là do bùa chú tạo thành”.