Chương 2230
Ngô Bình: “Cho nên người tiến vào bí cảnh Thiên Võ không có Địa Tiên đúng không?”
Hoàng Nhiễm: “Không thể nói là không có, nhưng số lượng chắc chắn không nhiều. Nói chung là không quá mười Địa Tiên. Thực ra mọi người không cần phải lo lắng. Với thực lực của mọi người, boàn toàn không cần sợ Địa Tiên”.
Lại có thêm một vài người đặt câu hỏi, Hoàng Nhiễm trả lời từng người một, cuối cùng ông ta nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xuất phát và đến điểm tập kết”.
Cái gọi là điểm tập kết là một không gian nhỏ của bí cảnh Thiên Võ, những người tiến vào bí cảnh Thiên Võ từ tất cả các động thiên ở Côn Luân đều phải gặp nhau ở đó.
Hoàng Nhiễm thả ra một đám mây màu vàng, đám mây màu vàng cuộn đám đông lên và bay về phía xa.
Sau khi bay hơn một giờ, mọi người đáp xuống và phát hiện ra rằng họ đang ở trong một không gian rất kỳ lạ. Bầu trời xám xịt, mặt đất đầy đá đỏ và khu vực xung quanh trống rỗng.
Cách đó không xa, có một vài nhóm người giống như họ, tất cả đều là tu sĩ từ các động thiên khác ở Côn Luân. Ngô Bình đếm sơ qua, tổng số người có mặt là khoảng hai trăm người.
Hoàng Nhiễm không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm bầu trời phía xa.
Lúc này có người tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: “Anh Ngô, có hứng thú đồng hành cùng chúng tôi không?”
Ngô Bình là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, thực lực mạnh nhất, những người này đều muốn thành đồng minh với anh. Nhưng anh hiểu có kết đồng minh với những người này cũng không thể đoàn kết một lòng.
Anh liền từ chối khéo, lạnh nhạt nói: “Tôi mang sứ mệnh tìm một thứ, chỉ e không thể đồng hành cùng các vị, các vị nên tìm người khác”.
Người đó đành rời đi bàn bạc với những người khác.
Lúc này có một kẻ mắt xếch nhìn ra chỗ không xa, nói: “Chậc chậc, nữ tu đó xinh thật, là của thế
Người bên cạnh nói: “Cẩn thận người ta khoét mắt anh đấy, đó là thiên tài mới nổi của Tố Nữ Môn, Diệp Dao”.
Ngô Bình không khỏi nhìn qua, anh thấy một cô gái đẹp tuyệt trần đứng đó, khí chất thanh nhã bất phàm, khí chất khác hẳn người xung quanh. Những mỹ nữ xung quanh đều kém hẳn một bậc so với cô ấy.
Diệp Dao có khí chất tuyệt thế, lúc các nam tu nhìn cô ấy sẽ chỉ nhìn khí chất mà coi nhẹ dáng người và khuôn mặt của cô ấy. Đương nhiên dáng người và khuôn mặt của cô ấy cũng rất tuyệt vời.
Cảm nhận được có người nhìn, Diệp Dao lạnh lùng nhìn sang. Những kẻ nhìn trộm vội vã dời mắt đi, chỉ có Ngô Bình mỉm cười với cô ấy.
Ai ngờ anh cười lại khiến cô ấy đi về phía anh. Khoảng cách trăm mét mà cô ấy đi vài bước đã tới.
Những người của Địa Tiên Giới đều kinh ngạc.
Ngô Bình rất bình tĩnh, cười nói: “Diệp tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu”.
Diệp Dao quan sát Ngô Bình, nói: “Tôi nghe nói Địa Tiên Giới có thêm một nhân tài mới tên Ngô Bình, là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, chắc là anh đúng không?”
Ngô Bình: “Quá khen. Đứng đầu bảng Nhân Tiên cũng không có gì phải kiêu ngạo. Còn tiên tử đây đúng là xinh đẹp tuyệt trần, danh bất hư truyền”.
Diệp Dao hỏi: “Anh Ngô có biết về pháp trận không?”
Ngô Bình nói: “Cũng biết sơ sơ. Tại sao tiên tử lại hỏi thế?”
Diệp Dao cười nói: “Tôi đến bí cảnh Thiên Võ để lấy một thứ, vừa hay cần một người bạn đồng hành hiểu pháp trận, không biết anh Ngô có bằng lòng đồng hành với Diệp Dao không?”