Chương 2239
Anh sải bước đi về phía trước, càng đi, ánh sáng càng mờ. Đi được vài chục mét, anh thấy thấy một ngôi mộ nhô lên, cao hơn một mét, bề mặt gạch đá và bia mộ đã bị phong hoá nặng từ lâu. Hơn nữa, cú giậm chân ban nãy của anh đã khiến ngôi mộ này sụp xuống một nửa, để lộ mộ thất bên trong.
Dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện có một cỗ quan tài bằng kim loại trong mộ thất, có một cương thi mọc lông tóc đỏ toàn thân đang nằm trong đó. Có hàng trăm nghìn thi trùng màu bạc đang bò tới bò lui trên người cương thi.
“Thiên Thi Vương!”, Ngô Bình nheo mắt, vô thức lùi lại vài bước.
Năng lực của Thiên Thi Vương thì ngay cả Tiên Quân cũng không phải đối thủ, trừ phi là Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên!
May mà Thiên Thi Vương này đang ngủ say. Có lẽ nó đang ở trạng thái tu luyện, sẽ không tỉnh dậy trong một thời gian ngắn.
Lòng anh thoáng động, đeo mặt nạ Hắc Thiên vào rồi gọi: “Thần Hắc Thiên”.
Thần Hắc Thiên hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Bình bảo: “Ta muốn hiến tế Thiên Thi Vương, ngươi có lấy không?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Thiên Thi Vương à? Tốt đấy, ta có thể nhận”.
Ngô Bình lập tức nhảy vào mộ thất, giăng kết giới xung quanh quan tài rồi niệm chú. Ngay tức thì, một luồng sáng đen xuất hiện trên mộ thất và bao quanh cỗ quan tài
Giây kế tiếp, quan tài bị hút vào không gian Hắc Thiên. Thiên Thi Vương trong quan tài lập tức tỉnh lại, điên cuồng gầm lên, mở nắp quan tài ra.
Nhưng nó vừa ra ngoài đã chết lặng. Thần Hắc Thiên đang lạnh lùng nhìn nó chằm chằm, bàn tay vung tới, lôi nó vào bóng
Giọng của thần Hắc Thiên vang lên: “Lần này ngươi muốn đổi thứ gì?”
Ngô Bình đáp: “Không vội, để dành trước, chờ tích đủ rồi tôi sẽ đổi”.
Dứt lời, anh lại lấy quan tài ra, vì bên trong có rất nhiều đồ tuỳ táng.
Không còn Thiên Thi Vương, anh không phải lo lắng nữa. Anh bỏ thi trùng bạc trong quan tài vào một cái chai nhỏ rồi kiểm tra đồ tuỳ táng bên trong.
Người chết có lẽ là người thời Tần Hán, chôn người này ở Thiên Võ Mật Cảnh chắc vì muốn mượn địa thế ở đây dưỡng thi.
Ngay từ đầu anh đã phát hiện đây là một nơi dưỡng thi tuyệt vời. Một vùng đất tốt như vậy, ở Viêm Long chẳng được mấy nơi đâu.
Trong quan tài có một cây thương dài hai mét, làm bằng vàng tiên, mũi thương toả ra ánh sáng đỏ.
Đôi mắt Ngô Bình sáng rực lên: “Thương tốt!”
Anh đoán cây thương này là thần khí thời Tiên quốc. Với tay nghề thời Tần Hán, tuyệt đối không thể làm ra vũ khí sắc bén thế này.
Trừ cây thương ra, những thứ còn lại đều không đáng nhắc đến. Ngô Bình bèn cất nó vào nhẫn chứa đồ.
Rời khỏi mộ thất, anh tiếp tục đi thẳng. Đi được hơn một trăm mét, anh thấy một cái đỉnh lún xuống đất. Đỉnh cao bằng một người, màu xanh đen, bốn mặt có hình vẽ cá sâu chim chóc, núi non muông thú, trăng trời tinh tú. Nhìn thấy đỉnh này, anh bèn sờ thử, khen ngợi: “Đỉnh to thật”.