Chương 2287
Chu Thanh Nghiên thấy đám người này vẫn cố chấp như vậy thì cũng cạn lời. Cô cũng chẳng muốn cãi nhau với họ, chỉ quay sang Ngô Bình hỏi: “Chồng à, anh còn loại quả nào nữa không?”
Ngô Bình lấy ra một quả đào tiên. Đào tiên không chỉ có dược lực thần kỳ mà hương vị cũng thơm ngon tuyệt hảo.
Chu Thanh Nghiên đón lấy, cắn một miếng rồi cười nói: “Ngon quá”.
Ngô Bình vừa lấy đào ra thì mùi thơm đã toả ra tứ phía khiến những người xung quanh đều trợn tròn mắt. Ông cụ Hàn ngồi gần đó chỉ ngửi mùi thơm cũng cảm thấy tinh thần vô cùng thư thái.
Mắt ông ấy sáng lên rồi kinh ngạc hỏi: “Ngô tiên sinh, đây… đây là giống đào gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Đào tiên”.
Hàn Thu bĩu môi: “Đào tiên? Thật nực cười!”
Ông cụ Hàn tức quá, quát lên: “Đi ra ngoài ngay!”
Hàn Thu chưa bao giờ thấy ông nội giận dữ như vậy nên vô cùng sợ hãi, mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt bỏ ra ngoài.
Đúng lúc này, Hổ Đen lại chạy vào. Có thể nhận ra nó đang rất vui. Miệng nó ngậm một khúc xương màu vàng, bên trên còn đang rỏ nước xuống rồi dâng lên cho Ngô Bình như dâng một báu vật.
Ngô Bình nhận lấy khúc xương, cảm thấy nó nặng hơn xương bình thường rất nhiều, bên trên còn có phù văn Tiên Thiên. Vừa cầm lên Ngô Bình đã biết không phải thứ tầm thường. Mắt anh sáng lên, hỏi: “Hổ Đen, mày lấy đâu ra thứ này vậy?”
Hổ Đen vẫy vẫy đuôi, sủa một tiếng rồi chạy ra ngoài. Ngô Bình vội vã đuổi theo, Chu Thanh Nghiên cũng theo sát đằng sau.
Những người còn lại sững ra vài giây rồi cũng chạy theo sau hóng hớt.
Hổ Đen chạy tới bên một chiếc hồ nhân tạo, sau đó quay về phía hồ sủa vài tiếng.
Ngô Bình hiểu ý, biết Hổ Đen vớt được khúc xương từ cái hồ này.
Cả đoàn người chạy
Ngô Bình hỏi: “Khắc Mẫn, cái hồ này được đào từ khi nào vậy?”
Từ Khắc Mẫn cười đáp: “Khu vườn này là do một viên quan từ thời Nguyên xây dựng nên. Sau đó đã qua nhiều lần đổi chủ, các chủ nhân sau đó đều là những thương gia giàu có thời Minh, Thanh. Sau này, ông nội cháu đã mua lại nơi này và sử dụng đến tận bây giờ. Cái hồ này trước nay vẫn ở đó, hình như nó được đào từ thời nhà Minh”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy chủ nhân của nơi này dưới thời nhà Minh tên là gì vậy?”
Từ Khắc Mẫn nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Hình như là Trương Ngọc. Nghe nói người này từng được phong làm vương gia, về sau chết trên chiến trường”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó mở mắt thấu thị nhìn xuống lòng hồ. Anh phát hiện ra ở đáy hồ có một cái rương lớn. Trải qua bao nhiêu năm tháng, cái rương đã bị bùn đất làm han rỉ, hoen ố phần nắp, để lộ ra vật bên trong là những khúc xương màu vàng. Khúc xương Hổ Đen đưa cho anh chắc chắn từ cái rương này mà ra.
Loại xương này gọi là xương thần, có thể cho vào thuốc, bên trong có thần lực. Có điều xương thần này cực quý hiếm nên không nhiều người biết đến nó. Còn số người biết dùng nó để luyện thành thuốc thì càng hiếm hơn nữa.
Xem xong, Ngô Bình nói: “Khắc Mẫn, giúp tôi gọi anh Ba tới đây”.
Từ Khắc Mẫn gật đầu rồi lập tức đi gọi Từ Quý Phi đến.