Chương 2292
Ngô Bình đạp một cái, tên tóc đỏ bất tỉnh nhân sự. Xong xuôi anh hỏi một võ sinh ở gần đó: “Chủ nhân võ quán của các cậu đâu?”
Một người đứng lên nói: “Chủ nhân võ quán của chúng tôi đã ba ngày nay không thấy xuất hiện rồi”.
Ngô Bình: “Người đó không nói mình đi đâu sao?”
Võ sinh kia lắc đầu: “Không nói”.
Ngô Bình: “Cậu có thể giúp tôi liên lạc với người đó không?”
Võ sinh đáp: “Để tôi thử”.
Nói rồi võ sinh nọ bấm số gọi điện thoại, nhưng rất nhanh sau đó trong điện thoại vọng tới giọng cô tổng đài viên báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng.
Ngô Bình: “Cậu có biết chỗ ở của chủ võ quán không?”
Võ sinh vội đáp: “Tôi có biết”.
Ngô Bình: “Đưa tôi tới đó”.
Sau khi ra khỏi võ quán, Ngô Bình dặn Chu Nhược Tuyết và những người khác giải quyết nốt việc ở võ quán. Còn anh ngồi lên xe cảnh sát với võ sinh kia, tới nhà chủ võ quán.
Trên đường, võ sinh này nói cho Ngô Bình biết chủ võ quán tên là Lưu Trường Hưng, là một quyền sư có tiếng ở Thạch Thành. Người này mười ba tuổi đã bắt đầu luyện võ, năm nay đã năm mươi ba tuổi, vậy là đã theo nghiệp võ bốn mươi năm.
Lưu Trường Hưng mở võ quán làm kế sinh nhai. Vào lúc đông nhất, võ quán có tới hơn ba trăm học viên, học phí mỗi năm vào khoảng năm nghìn đến mười nghìn năm trăm tệ. Hơn nữa, Lưu Trường Hưng thường xuyên tham gia một số hoạt động và trong số những đệ tử của võ quán cũng có không ít người giàu có. Vì thế, Lưu Trường Hưng thường xuyên được tặng tiền tặng quà. Nhìn chung, thu nhập của ông ấy rất ổn, mỗi năm đều kiếm được khoảng mấy triệu tệ.
Lưu Trường Hưng có một người con trai, nhưng vợ ông ấy đã mất từ ba năm trước. Giờ cậu con trai đã hai mươi tuổi, đang học tại
Nghe tới con trai Lưu Trường Hưng, Ngô Bình đổi ý ra lệnh: “Đi tới Học viện Thể dục thể thao”.
Đây là ngôi trường đào tạo vận động viên chuyên nghiệp lớn nhất Thạch Thành. Nơi đây là cái nôi sinh ra nhiều vận động viên hàng đầu, giành được huy chương vàng cấp quốc tế.
Xe của họ vừa đến nơi thì hiệu trưởng ngôi trường đã đứng đón ở cổng. Là do trước đó cấp trên đã đích thân gọi điện nói có một nhân vật cực quan trọng sắp tới, đồng thời yêu cầu ông ta toàn lực hỗ trợ.
Hiệu trưởng không biết người sắp tới là ai, nhưng vẫn vô cùng cung kính cúi gập người chào hỏi: “Xin chào, tôi là hiệu trưởng trường này, tôi tên là Lỗ Trực Quân”.
Ngô Bình cười đáp: “Hiệu trưởng Lỗ, xin nhờ ông giúp một việc này. Tôi muốn gặp một sinh viên của trường ta. Cậu ấy tên là Lưu Đạt Khai”.
Lưu Đạt Khai là tên con trai Lưu Trường Hưng.
Hiệu trưởng vội đáp: “Vâng vâng, tôi lập tức đưa tiên sinh đi gặp”.
Hiệu trưởng Lỗ không dám hỏi nhiều. Ngô Bình bảo làm gì thì ông ta làm đó.
Ba người nhanh chóng đi tới sân vận động. Ở đó có một đám học sinh đang tập luyện.
Hiệu trưởng gọi giáo viên phụ trách ra, dặn dò vài câu xong giáo viên kia vội vã đi tìm Lưu Đạt Khai.
Chưa tới năm phút sau, một cậu sinh viên đi tới. Cậu ấy rất cao, chừng một mét chín mươi ba, cơ thể vô cùng săn chắc. Vừa nhìn là biết vô cùng chăm chỉ tập luyện.