Chương 2307
Ngoài ra, Đường Băng Vân còn chọn thêm 100 người có tiềm lực nhất trong nhóm lính đánh thuê Ma Ám để Ngô Bình luyện chế thuốc cho họ một thể.
Sau khi trời sáng, Ngô Bình đi tìm tinh hạch, vì thường thì chỗ có tinh trần sẽ có tinh hạch.
Anh tới chỗ cất linh trần ở một khe núi, sau đó nhặt ít đá thì thấy chúng có chứa một lượng tinh trần rất nhỏ.
Sau đó, anh đã đi lòng vòng ở đây hơn ba tiếng thì thấy khe núi và đỉnh núi xung quanh đây có chứa tinh trần khá yếu.
Nhưng muốn lấy tinh trần ra thì khá phức tạp, phải cần một quá trình tinh luyện lằng nhằng. Mà người tu hành không làm được, buộc phải dựa vào sức mạnh của công nghiệp hiện đại.
Vì thế, anh đã cầm một ít đá về, bắt đầu nghiên cứu cách tinh luyện tinh trần ở bên trong.
Mấy ngày sau đó, Ngô Bình chỉ tập trung vào chuyện này, đồng thời vẫn luyện chế thuốc cho các thành viên của nhóm linh đánh thuê Ma Ám.
Đến ngày thứ tư, anh đã vẽ xong sơ đồ quy trình công nghệ tinh luyện, sau đó bảo Đường Băng Vân đi mua những đồ dùng cần thiết như máy nghiền, máy li tâm cỡ lớn, thuốc thử…
Chẳng biết thế nào, Ngô Bình lại thành nhà hoá học.
Khi Đường Băng Vân đi mua đồ thì Ngô Bình tiếp tục đi tìm tinh hạch. Ghi-nên có diện tích khá nhỏ nên việc tìm kiếm cũng dễ dàng, vì thế anh không vội mà cứ tìm lần lượt.
Ngày thứ 11 sau khi đến Ghi-nê, tàu chi3n mà Ngô Bình mua đã đến đây, ngoài ra còn có hai tàu trục hạm, tên lửa và tàu ngầm, đi cùng còn có người điều khiển.
Đương nhiên Ngô Bình phải trả công cho người điều khiển, hai bên có hợp đồng là những người này phải ở lại Ghi-nê ít nhất một năm, để hướng dẫn người bên này sử dụng.
Cứ thế,
May mà Ngô Bình không thiếu tiền.
Hôm nay, Wajih tuyên bố bổ nhiệm cho Ngô Bình làm tổng thống lĩnh ba quân, đến nay anh chính thức nắm quyền ở Ghi-nê.
Khác với Wajih, Ngô Bình nắm quyền điều hành ở đây chỉ vì tinh trần thôi, cho nên anh bắt đầu tuyển thợ mỏ.
Anh tính mỗi thợ mỏ đào được hai tấn khoáng thạch một ngày, muốn lấy một lạng tinh trần thì cần ít nhất 1400 tấn khoáng thạch.
Ngô Bình không hề bạc đãi các thợ mỏ, anh trả cho 300 một ngày công. Đương nhiên là tiền Viêm Long, vì mấy hôm trước, Ghi-nên cũng đổi sang dùng tiền Viêm Long rồi.
Mỗi người 300, vậy là mỗi ngày anh phải trả hơn 400 triệu tiền lương cho các thợ mỏ, một năm sẽ là mấy trăm tỉ, vậy là ngang với thu nhập của quản lý hay nhân viên kỹ thuật rồi.
Đường Băng Vân tìm người lên kế hoạch xây nhà máy tinh luyện, mỗi năm đầu tư khoảng 200 tỷ.
Tuy mức đầu tư cao, nhưng Ngô Bình vẫn phải làm. Hơn nữa, còn phải tuyển nhiều thợ mỏ, để nâng cao mức sống cho người dân nơi đây. Trước đó, người lao động phổ thông của Ghi-nê chỉ kiếm được hơn chục đồng một ngày, vậy là giờ đã gấp 300 lần, tiền lương một ngày đã bằng cả tháng.
Ngay khi tuyển thợ mỏ, đã có rất nhiều thanh niên trai tráng đăng ký.
Ngày thứ 15 sau khi Ngô Bình đến Ghi-nê, Chu Thanh Nghiên cũng tới, nhà máy quặng bô xít đã đi vào hoạt động và chuyển hàng về nước liên tục.
Cùng lúc đó, các công ty của Viêm Long cũng tới bàn dự án, muốn khai phá quặng sắt và đồng ở đây.