Chương 2316
Trương Mục Tiên thoáng sững sờ, kinh ngạc thốt lên: “Khí tức này, phải chăng chính là Long Môn Đan trong truyền thuyết?”
Ngô Bình: “Đúng, đây chính là Long Môn Đan”.
Nói tới đây, anh lại cầm lấy đan dược, bổ sung: “Bây giờ ông tin rồi chứ?”
Hai mắt Trương Mục Tiên phát sáng, ông ta chắp tay nói: “Ngô long chủ, hôm nào cậu rảnh rang, liệu có thể ghé Long Hồ Sơn một chuyến không?”
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Chuyện đó tính sau, gần đây tôi khá bận”.
Trương Mục Tiên vội vàng nói: “Hôm nào cũng được, tôi chờ tin của Ngô long chủ”.
Sau đó ông ta đưa một tấm danh thiếp ra bằng hai tay.
Ngô Bình cấm lấy danh thiếp, cất lời: “Được. Khi nào có thời gian thì tôi sẽ liên lạc với ông”.
Trương Mục Tiên cười đáp: “Vậy tôi xin cáo từ trước”.
Trương Mục Tiên vừa đi, Ngô Bình liền cầm cái bình kia đi tới trước thai đá. Quỷ Mẫu vẫn còn ở đó, nhìn thấy cái bình trong tay Ngô Bình, cô ta lập tức kích động tột độ, giơ tay ra nhưng không dám chạm vào.
Ngô Bình ném cái bình xuống đất, làm phát ra âm thanh giòn giã, tiếp đó, khói đen phụt ra từ bên trong, ngưng tụ lại thành một cô bé chừng bảy, tám tuổi thắt bím tóc.
Chẳng ngờ khí tức của cô bé này còn mạnh hơn hẳn Quỷ Mẫu, trong đôi mắt còn lộ rõ ánh lửa màu vàng đang hừng hực thiêu đốt.
Quỷ Mẫu ôm chặt lấy cô bé, vui vẻ gọi: “Con ơi!”
Nhưng cô bé lại ghét bỏ đẩy cô ta ra, lạnh lùng cất lời: “Tránh ra!”
Quỷ Mẫu thoáng sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương, cất lời: “Con ơi, mẹ xin lỗi con, con không thể tha thứ cho mẹ được ư?”
Cô bé cười lạnh: “Trên đời này chẳng có ai tốt đẹp hết, tất cả đều đáng chết!”
Dứt
Quỷ Mẫu thốt lên: “Con gái ơi, đừng mà!”
“Ầm!”
Cô bé vung tay lên, một luồng sức mạnh đánh trúng Ngô Bình khiến anh bay đi mấy chục mét, đập vào nền đất cứng bên ngoài hồ, làm cho sàn xi măng vỡ thành một cái hố to.
Cô bé bay lên không trung, vô số sát khí từ bốn phương tám hướng tụ dần về chỗ cô bé, tạo nên một vòng xoáy khổng lồ ngay phía trên đỉnh đầu cô.
Trương Mục Tiên đứng trong bóng tối cách đó mấy trăm mét thản nhiên chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Phía sau ông ta, Tôn Chỉ Tỉnh cất lời: “Sư phụ nói quả không sai, thực lực của đứa con gái còn khủng khiếp hơn”.
Trương Mục Tiên: “Vốn dĩ chúng ta mới là người phải liều một phen trước mối hung hiểm này. Nếu cậu ta đã can thiệp thì cứ để cậu ta gánh hết hậu quả đi!”
Tôn Chỉ Tình: “Sư phụ, tiểu quỷ này tràn đầy hận ý với thế gian, chúng ta vẫn nên rời đi sớm thì hơn”.
Trương Mục Tiên: “Không vội, để ta xem thử vị thủ lĩnh của Thiên Long kia có thủ đoạn gì”.
Thấy vòng xoáy càng lúc càng rộng, giọng nói của thai đá liền vang lên trong đầu Ngô Bình: “Mau dùng bùa trấn áp nó, nếu không cả ta lẫn ngươi đều phải bỏ mạng!”
Ngô Bình hết cách, đành phải lấy bùa thần Tam Hoàng ra, khẽ cất lời: “Trấn!”