Chương 2320
Chu Đà: “Theo những gì trong sách viết, công pháp của tu sĩ Vu đạo khắc chế tu sĩ tiên đạo về mọi mặt. Thật ra Tiên quốc không phải quốc gia duy nhất muốn loại bỏ Vu đạo, cả tiên giới cũng đều đuổi bắt và trục xuất tu sĩ tu luyện Vu đạo. Hiện giờ, thế gian đã không còn vu sư nữa rồi”.
Phù Vân tiên sinh mặc áo dài chợt nói: “Tôi cũng có đọc qua vài ghi chép trong một cuốn sách cổ. Trong đó có nói người tu luyện Vu đạo có thể lấy trộm tu vi của người tu tiên. Chuyện đó đã chọc giận cả tu tiên giới, cuối cùng khiến Vu đạo bị ngừng truyền bá”.
Trong lòng đám người khẽ động, thầm nghĩ: Lấy trộm tu vi của người tu tiên ư?!
Trương Thiên Hoành bật cười ha hả: “Tất cả đều chỉ là truyền thuyết, chẳng một ai biết rốt cuộc sự thật là thế nào”.
Ông nhìn về phía Ngô Bình: “Ngày mai là rằm tháng 7 âm rồi, trận pháp kia cần phải phá thế nào, cậu hãy nói sơ qua với mọi người đi”.
Ngô Bình: “Muốn phá được trận pháp đó thì cần phải gom đủ 24 tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, mỗi người đều cầm tài nguyên rồi đồng thời dồn sức. Đến lúc đó, Thần tướng sẽ chỉ huy tất cả mọi người”.
Trương Thiên Hoành: “Tôi đã chuẩn bị ổn thỏa phần 24 Địa Tiên rồi”.
Ngô Bình lại nói: “Lúc phá trận có thể sẽ xảy ra bất trắc”.
Trương Thiên Hoành khẽ nhíu mày: “Ồ, bất trắc thế nào?”
Ngô Bình: “Người biết về trận pháp này không chỉ có mình chúng ta. Năm tháng dài đằng đẵng, chẳng rõ có biết bao kỳ nhân dị dĩ, đế vương cũng như tướng quân từng muốn phá trận pháp đó. Cho dù bọn họ không thành công thì chắc chắn cũng đã sắp đặt chướng ngại, tránh cho người khác vào được bên trong”.
Đám người đưa mắt
Phục Long tiên sinh mặc áo bông vàng liếc Ngô Bình một cái, sau đó nói: “Anh bạn trẻ lo lắng rất đúng. Lúc mới đến tôi đã bói một quẻ, chuyến đi này vô cùng hung hiểm”.
Phù Vân tiên sinh nói: “Tôi cũng có bói một quẻ, chuyến này sẽ có kẻ phá rối”.
Trương Thiên Hoành nhíu mày: “Kẻ phá rối ư?”
Phù Vân tiên sinh: “Đúng vậy, nếu đối phó không ổn thỏa sẽ dẫn tới chết người”.
Ngô Bình: “Thần tướng, ngoài chúng ta ra thì có ai khác biết về đại vu sư trong núi không?”
Chu Đà đáp: “Chuyện này vô cùng bí mật, đến cả các vị cũng tới hôm nay mới biết”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là thông tin vừa mới bị ai đó tiết lộ”.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ở đây có kẻ đã tuồn thông tin ra ngoài ư?
Một thanh niên lạnh lùng lên tiếng: “Ngô long chủ, không thể ăn nói linh tinh vậy được. Từ nãy tới giờ tất cả chúng ta đều ngồi cùng một chỗ với thần tướng, tiết lộ tin tức ra ngoài kiểu gì?”
Ngô Bình liếc thanh niên kia, người này chừng hơn ba mươi, trên tay đeo nhẫn ngọc ba màu, tướng mạo cũng chỉ thường thường, nhưng đôi mắt lại có màu xanh và làn da cũng trắng bệch hơn những người khác.
Anh hờ hững hỏi: “Nên xưng hô với anh đây sao nhỉ?”
Người thanh niên hừ một tiếng: “Trác Bất Phàm của Ỷ Thiên Các”.
Ngô Bình: “Thì ra là anh Trác, lúc trước anh là dựa vào Ngọc Ban Chỉ này truyền tin tức ra ngoài đúng không?”
Trác Bất Phàm kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy, tức giận nó: “Anh nói bậy gì vậy!”