Chương 2322
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ngọc Ban Chỉ này của anh là một pháp khí truyền tin, nó có tác dụng trong một khoảng thời gian, sau khi dùng, pháp trận bên trong sẽ tự động biến mất, không để lại dấu vết”.
Trác Bất Phàm thở phào, cười lạnh nói: “Anh nói đúng thì nó là đúng sao? Nếu anh không đưa ra được chứng cứ thì Ỷ Thiên Các tôi cũng không phải dễ ức hiếp!”
Ngô Bình nói: “Chứng cứ đương nhiên là có, xin mời giao Ban Chỉ ra”.
Trác Bất Phàm cười lạnh: “Anh có tư cách gì bảo tôi giao đồ ra?”
Vẻ mặt Trương Thiên Hoành u ám, hỏi: “Ngô Bình, cậu chắc được mấy phần?”
Ngô Bình nói: “Ít nhất chín phần”.
Ánh mắt Trương Thiên Hoành lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Cậu Trác, mời giao Ban Chỉ ra!”
Vẻ mặt Trác Bất Phàm khó coi, nói: “Trương thần tướng, bố tôi và ông quen nhau nhiều năm, làm vậy sao được chứ?”
Trương Thiên Hoành nói: “Nếu cậu không có vấn đề gì thì Trương Thiên Hoành tôi dập đầu tạ lỗi với tôi!”
Trác Bất Phàm thấy không ngăn được, hắn chỉ đành lấy ra Ban Chỉ, lạnh lùng nói: “Xem thoải mái!”
Ngô BÌnh nhận lấy Ban Chỉ, nói: “Trong Ban Chỉ này có ẩn chứa một pháp trận. Vốn dĩ pháp trận này sớm đã từ minh tiêu biến. Nhưng có lúc, kiểu pháp trận tự hủy này lại rất dễ mất tác dụng, ví dụ như pháp trận trong Ban Chỉ này không thể mở ra”.
Trác Bất Phàm kinh sợ, tức giận nói: “Anh dám nói bậy!”
Ngô Bình dùng hai ngón tay chạm vào, Ban Chỉ này bỗng vỡ thành hai nửa, giống như bị cắt bằng đao vậy. Vị trí mặt cắt, có thể nhìn thấy không gian tồn tại bên trong, mặt trong được vẽ các ký tự hoa văn.
Ngô Bình đưa không gian cho mọi người xem, nói: “Có người trong nghề hiểu trận pháp, có lẽ biết được tác dụng của những ký tự này. Trận này, tên là “Tiểu Truyền Thanh Pháp Trận”, cách hoạt động rất đơn
Thấy vậy, Trác Bất Phàm đã lùi về sau, hắn nói: “Anh ngậm máu phun người! Ban Chỉ này là do người khác tặng, tôi căn bản không biết bên trong nó có pháp trận!”
Ngô Bình nhìn Trác Bất Phàm, thản nhiên nói: “Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Anh đưa vào một ít pháp lực vào trong trận pháp, trận pháp lập tức sáng lên, anh mô phỏng theo âm thanh của Trác Bất Phàm, nói: “Chúng tôi đã hành động!”
Lập tức, trong trận pháp, cũng truyền đến một âm thanh: “Đã hiểu. Bất Phàm, chú ý đừng để lộ”.
Ngô Bình nói: “Đã rõ”. Nói xong, anh đóng trận pháp lại.
Sau đó, Trác Bất Phàm hết đường chối cãi, hắn ngã ầm xuống đất, run giọng nói: “Thần tướng, tha cho tôi một mạng! Tôi biết sai rồi”.
Trương Thiên Hoành không nhìn hắn, chỉ vung tay, lập tức có một người đến, trực tiếp túm cổ Trác Bất Phàm lôi đi như kéo con chó vậy.
Trương Thiên Hoành khẽ thở dài: “Biết người biết mặt không biết lòng”.
Sau đó nói với Ngô Bình: “Cũng may có cậu, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được”.
Ngô Bình: “Tin tức đã bị lộ, tiếp theo tốt nhất Thần tướng nên có chuẩn bị”.
Trương Thiên Hoành nói: “Không sao. Để mấy người kia thay chúng tôi xung phong đi trước cũng không tệ”.
Phù Vân tiên sinh: “Kế này của Thần tướng rất hay, tại hạ bái phục!”
Trương Thiên Hoành: “Các vị, tôi đã cho người chuẩn bị yến tiệc, chúng ta uống rượu trước đã, rượu no cơm đủ rồi đi tiếp cũng không muộn”.