Chương 2353
Ngô Bình nhận ra ba người này đều là cao thủ Tiên quân!
Vân Tịch nói: “Ba vị hộ pháp, tôi tới gặp ông nội. Người bên cạnh tôi là thần y, có cách chữa cho ông nội”.
Ba hộ pháp mặt lạnh như băng, trong đó người đàn ông tóc trắng mặc áo bào trắng lạnh lùng nói: “Lão tổ có lệnh, bất cứ kẻ nào xông vào, giết không tha!”
Vân Tịch thở dài: “Đại hộ pháp, ông là người chứng kiến tôi lớn lên. Nếu không tin tôi thì ông hãy vào hỏi lão tổ một tiếng được không?”
Đại hộ pháp nhìn Vân Tịch chằm chằm. Một lúc sau mới lạnh lùng đáp: “Chờ ở đây!”
Đại hộ pháp lùi về sau mấy bước rồi đột nhiên biến mất.
Nửa phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, nói: “Đi theo tôi!”
Ngô Bình và Vân Tịch đi theo người ngày. Họ đi vài bước sang trái rồi đi vài bước sang phải là cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Họ đi thêm vài chục bước nữa là tới trước một động phủ.
Cửa động đang mở, họ đi thẳng vào bên trong. Ở gian rộng nhất bên ngoài có một người đàn ông tóc tím đang nằm trên một chiếc giường pha lê. Cơ thể người này bị xé toạc, trông đã không còn ra hình người.
Hiện giờ ông ấy vô cùng yếu, chỉ e không sống nổi mười ngày nữa. Có điều, đôi mắt vẫn còn rất sáng, bình thản nhìn Ngô Bình.
Vân Tịch nhìn thấy tình cảnh của lão tổ thì sống mũi cay xè, run rẩy gọi: “Ông ơi!”
Người đàn ông tóc tím: “Vân Nhi đừng đau lòng, sống chết tại thiên không thể cưỡng cầu”.
Vân Tịch: “Ông ơi, đây là Ngô Bình. Y thuật của anh ấy rất cao minh, có thể sẽ có cách chữa cho ông”.
Lão tổ hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thấy tôi còn cứu được sao?”
Ngô Bình sớm đã quan sát lão tổ một lượt.
Lão tổ đáp: “Sống được đến giờ này là đã khá lắm rồi, đó là Thiên Lôi cấp bảy đấy”.
Ngô Bình: “Vấn đề về cơ thể thường thì không nghiêm trọng, nhưng chữa trị cho pháp thân thì khá rắc rối”.
Ngô Bình lập tức lấy ra tiên đỉnh Thuần Nhất, nói: “Để tôi kê một phương thuốc, nhờ lão tổ sai người đi tìm những loại thuốc này, càng nhanh càng tốt”.
Lão tổ mắt thoáng hiện tia sáng: “Được!”
Ngô Bình viết ra phương thuốc rồi đưa cho đại hộ pháp, đại hộ pháp lập tức đi tìm thuốc.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế một ít thuốc, dùng nước và bùn thuốc màu xanh đắp lên toàn thân lão tổ.
Sau khi trát xong bùn thuốc, anh bắt đầu châm cứu. Mỗi châm cắm xuống đều mang theo một luồng năng lượng kỳ diệu đi vào kinh mạch của lão tổ.
Vân Phi Dương kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình dần được chữa lành. Sinh cơ lúc trước bị Thiên Lôi phá huỷ cũng dần hồi phục.
Ngô Bình lại lấy ra một viên đan Sinh Mệnh rồi bảo lão tổ uống. Anh nói: “Lão tổ, cơ thể lão tổ bị tổn hại nghiêm trọng, trước hết hãy bồi bổ đã”.
Vân Phi Dương không khách sáo, nhận lấy viên đan rồi nuốt xuống.
Uống xong một viên đan Sinh Mệnh, tốc độ hồi phục càng được đẩy nhanh, ánh mắt lão tổ càng lúc càng có thần.