Chương 236
Ngô Bình vội nói: “Là người một nhà cả, tiền khám bệnh thì khỏi đi”.
Từ Bá Nhân nói: “Vậy cảm ơn cậu! Tôi không nói mấy câu khách sáo nữa, sau này nếu cậu có gì cần tôi thì cứ nhờ thoải mái”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến chuyện xây công xưởng liền nói: “Đúng là có một chuyện cần nhớ anh Từ”.
“Ồ? Cậu mau nói đi”, Từ Bá Nhân nói.
Ngô Bình nói ra chuyện hợp tác với Lý Quảng Long xây công ty chế thuốc.
Từ Bá Nhân nghe thế liền bật cười: “Đây đúng là chuyện tốt! Vừa hay tôi được phân quản lý khu mới, nơi đó được hoàn thuế trước ba năm, còn có thể lấy đất miễn phí, cậu có hứng thú không?”
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt quá, sau em sẽ bảo Lý Quảng Long bàn chuyện với anh”.
“Cậu đưa số điện thoại của tôi cho Lý Quảng Long để người ta gọi điện trực tiếp cho tôi”, Từ Bá Nhân nói. Ngô Bình đã giúp ông ấy một việc lớn, chút chuyện nhỏ này ông ấy tất nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa cho Ngô Bình.
Chiếc xe rời khỏi nhà họ Từ.
Đang là giờ ăn trưa, Từ Bá Nhân nhiệt tình mời Ngô Bình đi ăn cơm. Lúc ăn cơm ông ấy bảo Ngô Bình rằng đã làm xong chuyện của Chu Truyền Võ, tháng này là có thể lên chức, đảm nhận thị trưởng trong tỉnh.
Ngô Bình hiểu rằng Từ Bá Nhân đã tốn rất nhiều công sức trong chuyện này, liền cảm ơn ngay. Nếu Chu Truyền Võ có thể trở thành thị trưởng thì sẽ trở thành người của phe Từ Bá Nhân. Nếu Từ Bá Nhân càng lên cao thì Chu Truyền Võ cũng sẽ càng phát triển.
Hai người đang ăn cơm thì một thanh niên đi vào. Ngô Bình đã từng gặp người này, lần trước anh chữa cho Từ Thái Công thì người này chăm trước giường bệnh, hình như tên là “Khắc Mẫn”.
Từ Bá Nhân vội giới thiệu với Ngô Bình: “Người anh em, đây là con trai anh, Từ Khắc Mẫn, chắc hai người cũng từng gặp nhau
Từ Khắc Mẫn đang ăn cơm thì thấy bố và chú tư ngồi bên cạnh Ngô Bình, thái độ vô cùng cung kính khiến anh ta rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh ta, bố và chú tư dường như chưa từng coi trọng một người như bây giờ. Anh ta vô cùng thông minh, tâm tư nhạy hén, liền lập tức nhận ra địa vị của Ngô Bình trong lòng bố và chú tư.
Anh ta lập tức cười nói: “Chào anh Ngô, lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng. Tôi muốn kính anh vài li để bày tỏ sự cảm kích của nhà họ Từ chúng tôi”.
Từ Khắc Mẫn là quan chức nổi danh trong tỉnh, mối quan hệ rất rộng, từ Thủ Đô đến huyện thành đều có bạn bè của anh ta.
Ngô Bình cũng có ấn tượng khá tốt với chàng trai này. Anh ta kính anh ba chén, anh cũng uống ba chén.
Từ Khắc Mẫn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì liền hỏi bố. Sau khi biết hôm nay Ngô Bình đã cứu ông cụ Triệu, anh ta liền run lên, không dám tin vào tai mình.
“Giỏi quá!”, anh ta giơ ngón cái lên: “Chuyện của ông cụ Triệu được đồn rộng rãi lắm, nghe nói thần y Vạn đó không chịu nể mặt nên không thèm đi. Thế mà cuối cùng thần y Ngô lại chữa khỏi! Ha ha, thần y Vạn đó đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo”, Từ Khắc Mẫn cười lớn.
Từ Thúc Khiêm tò mò hỏi: “Khắc Mẫn, sao cháu lại nói thế?”
Từ Khắc Mẫn: “Chú tư, cháu nghe một người bạn nói rằng thực ra thần y Vạn không chắc là sẽ chữa khỏi cho ông cụ Triệu nên cố ý kéo dài thời gian. Thực ra ông ta đang âm thầm cho người đi tìm thuốc rồi. Nếu không phải có anh Ngô ra tay thì sáng mai ông ta sẽ đến đây chữa bệnh cho ông cụ”.