Thần Y Trở Lại

Chương 2363


trước sau

Chương 2363

Về sau, ông ấy không dám thân thiết với ai nữa mà trốn một mình ở đây, chuẩn bị chờ ngày chết. Ông ấy cô độc, lẻ loi, nhưng không biết phải làm thế nào, vì ông ấy không muốn làm hại người khác.

Ngô Bình: “Mệnh sát tinh thật ra là vì sát khí trong người ông quá nặng, cái này có từ bẩm sinh rồi, ông thuộc một trường hợp rất hiếm gặp. Sát khi sẽ khiến những người xunh quanh ông bị ảnh hưởng, nhưng nếu ông mặc chiếc áo bào này vào thì sát khí sẽ bị ngăn cách, thế là mọi chuyện sẽ được giải quyết”.

Ông lão cầm lấy chiếc áo bào rồi cười nói: “Chắc thứ này quý lắm đúng không?”

Ngô Bình: “Nó là Âm Dương Pháp Bào, đúng là rất quý. Nhưng người bình thường không thể mặc được, vì nó sẽ tạo tia phóng xạ. Nhưng lão tướng quân thì khác, trong người ông có sát khí nên có thể cản được sức mạnh này”.

Ông lão mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình: “Lão tướng quân còn vài căn bệnh nữa, để tôi chữa luôn một thể”.

Hai người đi vào trong nhà, Ngô Bình mất hơn một tiếng để chữa trị các bệnh khác cho ông lão này, cuối cùng cho ông ấy uống hai viên Sinh Mệnh Đan và một viên Đại Luyện Hình Đan.

Khi Sở Thắng Thiên bước ra ngoài, trông ông ấy chỉ như một người 50 tuổi, khí tức như rồng, dáng người cao mét chín.

Hai người Ngô Bình gặp ở chân núi thấy thế thì mừng rơi nước mắt: “Tướng quân! Người trẻ lại rồi ạ!”

Sở Thắng Thiên soi gương rồi cười nói: “Đây là dáng vẻ năm tôi 40 tuổi, thời gian trôi nhanh thật đấy”.

Ông ấy chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình: “Nghe nói lão tướng quân có một thứ khống chế được Trấn Bắc Vương phải không ạ?”

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Đúng”.

Ngô Bình: “Người của Trấn Bắc Vương đã tới tìm tôi, chắc định giết tôi, để tôi không thể chữa bệnh cho tướng quân”.

Sở Thắng Thiên cười lạnh: “Sớm muộn tôi cũng đi tìm ông ta”.

Ngô Bình: “Bây giờ, lão tướng quân đã khoẻ

lại rồi, tôi không còn gì phải lo nữa”.

Sở Thắng Thiên: “Tôi có thể gặp cháu ngoại của mình không?”

Thì ra, Sở Thắng Thiên có một cô con gái nhưng qua đời từ lâu, vì thế ông ấy có một cô cháu gái đã ngoài 50 tuổi, người này cũng đã kết hôn và có con cháu. Để bảo vệ cháu gái mình nên Sở Thắng Thiên chưa từng gặp lần nào, vì sợ cháu gái bị ảnh hưởng bởi mệnh sát tinh của mình.

Ngô Bình: “Được chứ, lão tướng quân có thể sống như người bình thường rồi”.

Ông lão thở dài nói: “Nếu thế thì dù chỉ được sống thêm ba ngày nữa, tôi cũng thấy vui”.

Ngô Bình cười nói “Lão tướng quân còn sống được vài chục năm nữa”.

Sở Thắng Thiên cười nói: “Cậu đi theo tôi”.

Ông ấy dẫn Ngô Bình đi vào một phòng, sau đó đích thân pha trà rồi nói: “Cậu có biết tại sao tôi lại thành sát tinh không?”

Ngô Bình: “Lẽ nào về sau, lão tướng quân mới hình thành mệnh sát tinh ạ?”

Sở Thắng Thiên gật đầu: “Trước năm 10 tuổi, tôi vẫn là một người bình thường. Bỗng một hôm, người Đông Doanh đến thôn của chúng tôi rồi giết người phóng hoả, tôi trơ mắt nhìn thấy mẹ mình bị chúng c**ng bức, sau đó giết hại. Em gái tôi cũng bị dùng lưỡi le xuyên vào người rồi văng ra xa, khi ấy cô bé mới ba tuổi, tôi không bao giờ quên được ánh mắt trước khi chết của cô bé”.

“Tất cả những người thân yêu của tôi đều bị lũ quỷ ấy giết hại, chúng chém giết và cướp bóc như một bầy dã thú. Không, dã thú còn có lương tâm hơn chúng nó, ít ra dã thú chỉ sát sinh khi kiếm mồi, còn chúng thì thích giết là giết”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện