Chương 2370
Ngô Bình không đuổi theo, vì anh biết đại ca của chúng nó sẽ quay lại báo thù nhanh thôi.
Ngô Bình đi vào hang động rồi ngồi xếp bằng xuống, có lẽ sẽ có một trận ác chiến nên anh quyết định sẽ luyện thành Thiên Tinh Sát Quyền luôn.
Thiên Tinh Sát Quyền mượn sức mạnh của sao trời để taoh ra uy lực, công pháp này có năm thức là Tinh Huy, Tinh Kích, Tinh Tịch, Tinh Lạc và Tinh Nguyên.
Trước kia, thực lực của Ngô Bình có hạn nên chỉ luyện được đến Tinh Kích, nhưng giờ anh có thể luyện ba thức còn lại rồi.
Sau khi có linh lạc và thần lạc, thể chất và tinh thần của Ngô Bình đã mạnh hơn nhiều, loáng cái anh đã luyện xong ba thức cuối, sau đó dùng chúng để nghiên cứu pháp thuật và tất sát kỹ.
Truyền thừa của tiên điện Thiên Võ đã giúp anh mở mang rất nhiều, vì thế anh có thể tìm thấy đầu mối nhanh chóng và sáng tạo ra một môn sát thuật có tên là Thiên Tinh Sát!
Sau khi luyện thành Thiên Tinh Sát, Ngô Bình đang định tập thử thêm vài lần thì lại có tiếng động ở bên ngoài hang, một giọng nói như tiếng kim loại ma sát vào nhau vang lên: “Người ở bên trong mau ra đây chịu chết”.
Ngô Bình nghe thấy giọng nói đó giống tiếng ở triều Đường, anh đã gặp nhiều người thượng cổ nên cũng có chút hiểu biết về chất giọng của các triều đại.
Anh đi ra ngoài thì nhìn thấy có một con quái vật hình người đang đứng ở đó, nó mặc quần áo, nhưng bộ quần áo rách nát lắm rồi.
Người này có vóc dáng cao lớn, nhưng không có tóc và cổ, mắt thì
“Mày là đại ca của chúng nó à?”, Ngô Bình hỏi.
Quái vật lạnh giọng đáp: “Dám giết người của tao, to gan đấy”.
Ngô Bình: “Chúng nó có còn là người nữa đâu, rặt một lũ người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Quái vật: “Quỳ xuống thì tao sẽ tha mạng cho mày”.
Ngô Bình cười lạnh: “Mày đủ trình làm được điều ấy chưa?”
Con quái vật điên lên rồi vung tay, một tia sắc lạnh tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình bât ngờ vì đó là kiếm quang.
Anh nhanh chóng lấy kiếm Vô Tương ra nghênh chiến.
Một âm thanh va chạm vang lên, kiếm quang kia nhạt màu rồi rơi xuống đất.
Con quái vật giật mình, sau đó Ngô Bình đã áp sát nó rồi thi triển Thiên Tinh Sát.
Nó không hề thấy Ngô Bình đã ra tay thế nào, chỉ biết người mình bị trúng một chưởng xong thì cháy sém hết cả.
Nó kêu lên đau đớn rồi lại tung đường kiếm về phía Ngô Bình.
Ngô Bình chém kiếm Vô Tương ra, thanh bảo kiếm của con quái vật đứt đôi, còn kiếm Vô Tương đã kề trên cổ nó.
Con quái vật giơ hai tay lên: “Mày không được giết tao”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Quái vật: “Tao là thuộc hạ của Ma Quân, mày mà giết tao, Ma Quân sẽ không tha cho mày đâu”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Trên mày vẫn còn Ma Quân ư? Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu con quái vật?”
Quái vật: “Ít nhất là 300 nghìn nhân ma”.
Ngô Bình: “300 nghìn? Sao lại nhiều thế!”