Chương 2383
Cô gái: “Phục Long tiên sinh từng bói cho ông nội tôi một quẻ, trong đó có câu, “gặp rồng thì chết”, mà anh là Long chủ. Vì vậy ông nội tôi cảm thấy nhất định phải tiêu diệt anh thì mới có thể phá giải”.
Ngô Bình cười lạnh: “Gặp rồng thì chết? Phục Long tiên sinh xem cũng chuẩn thật”.
Cô gái: “Xin Long chủ đừng giết tôi”.
Đôi mắt Ngô Bình bừng bừng sát khí, lúc trước anh đã áp chế tâm ma, bây giờ nhìn thấy cô gái cầu xin, sát tâm lại càng nặng nề, anh vung tay lên, giữa trán cô gái xuất hiện một lỗ hổng, cô ta chết ngay tại chỗ.
G iết chết hai người này, Ngô Bình ngẩng mặt lên trời rống lên, chỉ cảm thấy trong đầu có một luồng ác khí, chỉ có giết người mới giải phóng được.
Anh tìm tòi trên người người đàn ông trung niên kia, tìm thấy một cái bàn tròn màu đen. Anh phát hiện, bàn tròn đen này là pháp khí rất lợi hại, sau khi khởi động, trước mặt sẽ xuất hiện một hình tròn màu đen.
Thần niệm của anh chỉ đến đâu thì bên trong hình tròn sẽ thông đến đó. Một con sông nhỏ cách đó ba mươi cây số xuất hiện một hình tròn đen, tay của Ngô Bắc vươn ra từ bên trong đó, túm lấy một nắm cát trong hồ.
“Không tệ, là bảo bối”. Anh tự nói.
Sau đó, anh lại tìm được túi tiền trên người cô gái, tiếp đó truyền tin cho thuộc hạ. Ngay sau đó, anh nhận được tin tức những người liên quan.
Người trung niên đã chết có bốn anh em, ngoài ông ta còn có ba người. Mà ba người này đều ở thôn quê, thân phận bọn họ cũng rất bình thường, lần lượt là thợ rèn, thợ xây, đồ tể.
Tra được địa chỉ, Ngô Bình lập tức chạy đến thôn nơi ba người kia ở – thôn Tiểu Dương.
Anh nghe người ta nói, Ấn Tộc là khó đối phó nhất, nếu ai đắc tội với bọn họ, thì những
Anh giết người của đối phương, đồng nghĩa đã đắc tội với người của tộc này, vì vậy không thể để lại hậu họa, hoặc là hóa giải, hoặc là định đoạt sống chết!
Thôn Tiểu Dương chỉ có hơn ba trăm hộ dân, người trẻ đều ra ngoài làm thuê, những người ở lại chỉ có người già và trẻ nhỏ.
Ở phía tây của thôn có một cửa hàng rèn, chủ tiệm trông có vẻ bốn mươi, đang giúp người ta sửa lại cuốc, đột nhiên, trước cửa tối sầm, có người đi vào.
Ông ta không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lấy gì sao?”
Người đến là Ngô Bình, anh nhìn quanh trái phải, nói: “Không ngờ lại làm một thợ rèn đấy. Đồng bọn của anh không giết được tôi, đã bị tôi giết rồi”.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt thợ rèn lập tức thay đổi, cầm lấy một cây búa, chầm chầm quay người nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu gi ết chết người rồi, tại sao còn đến tìm tôi?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Ẩn Tộc các người có thù ắt báo, cho dù luân hồi chuyển thế mười lần thì cũng phải gi ết chết kẻ địch, không biết có phải thật không?”
Thợ rèn cười lạnh: “Không sai! Gi ết chết anh trai của tôi, dù lên trời xuống đất, chúng tôi cũng phải giết được cậu! Sau đó giày vò cả đời, khiến cậu sống được, chết cũng chẳng xong!”
Ngô Bình hỏi: “Không thể hòa giải?”
Thợ rèn: “Không thể! Trừ phi anh g iết chết ba người chúng tôi!”
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa lại có hai người đến, đều là tuổi trung niên, một là thợ xây, một là đồ tể. Ba người vây quanh Ngô Bình.