Thần Y Trở Lại

Chương 2394


trước sau

Chương 2394

Ngô Mi đáp: “Anh trai em là tiến sĩ bằng kép của Hoa Thanh đấy”.

Cô gái tóc ngắn lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ: “Đàn anh cừ quá, là tiến sĩ bằng kép cơ ạ!”

Hai cô sinh viên đều kết bạn với Ngô Bình, sau đó đưa họ đi đăng ký.

Họ đến Viện Y học trước, trước ô cửa đăng ký đã có một hàng người đang chờ. Lúc đến nơi, họ nhìn thấy một cô sinh viên tầm tuổi Ngô Mi, trông rất thanh tú, mặc một bộ quần áo mới có vẻ không vừa người.

Đứng cạnh cô ấy là một lão nông chừng năm mươi tuổi, lấy một xấp tiền lẻ từ trong túi vải ra, có mười đồng, có năm đồng. Ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói với nhân viên ngân hàng trong cửa sổ: “Tôi bị trộm mất tiền trên đường đi, chỉ còn ngần này thôi, có thể đăng ký cho con bé trước không cô?”

Nhân viên thu ngân nhìn đối phương với ánh mắt đồng cảm: “Bác à, thật xin lỗi, cháu là người của ngân hàng, chỉ phụ trách thu tiền thôi”.

Cô gái kéo lão nông ấy, bình tĩnh nói: “Bố à, con không học nữa đâu, con sẽ đi làm”.

Ngô Bình cảm thấy rất lạ. Học sinh mà đỗ vào Hoa Thanh địa phương hẳn sẽ có thưởng, ít nhất cũng được vài trăm nghìn, sao họ lại không có tiền đóng học phí?

Anh tiến lại gần, đưa thẻ cho quầy thu rồi nói: “Quẹt thẻ của tôi đi”.

Lão nông cả kinh: “Không được, cậu trai à, tôi không thể dùng tiền của cậu…”

Nhân viên nhìn Ngô Bình, mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng quẹt thẻ.

Cô gái ấy cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn anh”, nói rồi toan quỳ gối trước Ngô Bình.

Ngô Bình bèn đỡ cô ấy dậy: “Không cần cảm ơn. Anh là nhân viên của Quỹ học bổng Viêm Long, những đứa trẻ vừa ngoan vừa giỏi như em có thể đến quỹ của bọn anh để xin học bổng. Có tiền học bổng rồi, em không những không cần chi trả tiền học đại học vài năm tới, mà còn nhận được một khoản tài trợ”.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy mở to: “Thật không ạ?”

Ngô Bình gật đầu. Thật ra có rất nhiều quỹ như vậy, nhà nước cũng hỗ trợ rất nhiều, nhưng làm đơn xin khá phiền phức. Anh nói vậy để cô ấy không còn buồn

nữa.

Lão nông liên tục cảm ơn anh. Ngô Bình hỏi rõ tình hình, lão nông bèn thật thà kể lại. Hoá ra khi cô con gái trúng tuyển Hoa Thanh, huyện và thành phố đều có thưởng tiền, thôn cũng thưởng mười nghìn tệ, các doanh nhân địa phương cũng quyên tặng, tổng cộng được hơn hai trăm nghìn tệ.

Nhưng khoản tiền đã bị bác cả lừa mất với lý do “gửi vào ngân hàng lấy tiền lãi”, mất trắng chỉ sau một đêm. Lão nông suýt nữa đã uống thuốc trừ sâu, nhưng vì con gái, ông ấy đã đi vay mượn tiền khắp nơi.

Khó khăn lắm họ mới gom góp được hai mươi nghìn tiền học phí, kết quả lại bị người ta trộm mất dọc đường đi. Họ chẳng còn cách nào khác, đành cắn răng đi đến trường.

Thật ra dù ông ấy không có tiền thì vẫn có thể học trường này, cùng lắm thì nợ trước rồi trả lại sau khi tốt nghiệp thôi. Hoặc có thể xin khoản vay hỗ trợ sinh viên. Chỉ cần cô ấy chăm chỉ học, chỉ riêng tiền học bổng cũng đủ để cô ấy chi xài.

Ngô Bình không muốn cô ấy gặp khó khăn nên ra tay giúp đỡ.

Cô gái này cũng đăng ký khoa Lâm sàng, nên đã nhanh chóng làm quen với Mỹ Ngọc.

Sau khi anh ghi danh cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi thì đã đến giờ cơm. Mấy ngày này, nhà trường có mở nhà ăn cho khách ngoài, Ngô Bình mời lão nông và cô ấy đi ăn cùng.

Nhà ăn chật cứng người. Ngô Bình và Cương Tử mua mười mấy món, họ ngồi quây quần ăn chung. Ngô Bình còn gọi cả hai cô sinh viên dẫn đường ban nãy đến.

Trong lúc tán gẫu, họ biết cô ấy tên là Hà Phương Phương. Cô ấy cũng đứng đầu huyện trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Chẳng mấy chốc, ba cô bé đã thân thiết với nhau, trò chuyện rất hăng say.

Ngô Bình khá thích cô gái này. Biết vươn lên, thông minh, có lòng biết ơn. Anh nói sẽ giúp Hà Phương Phương lấy lại khoản tiền bị trộm và cả khoản tiền bị bác cả lấy mất, còn hỏi số tài khoản ngân hàng của cô ấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện