Chương 2405
Ngô Bình biết mình quá lời nên hắng giọng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, dù cô biết nó là gì thì cũng vô dụng. Loài hoa này có độc đấy, ăn vào sẽ chết, trừ khi tìm được cao thủ luyện đan”.
Cô gái cười khẩy: “Đấy là việc của tôi, không phiền anh lo. Trả hoa cho tôi, không thì đừng có trách!”
Ngô Bình quyết không trả: “Hoa này có thể hái lâu rồi, nhưng đến giờ cô vẫn để nó ở đấy, chắc vì một nguyên nhân là chưa tìm được người luyện chế hoa đúng không?”
Cô gái cười lạnh: “Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh, giờ anh có trả hoa cho tôi không?”
Ngô Bình thở dài một hơi: “Hoa Thiên Hồn có thể luyện chế thành Thiên Nhất Thần Đan, uống đan dược này vào thì nguyên thần và trời đất sẽ kết hợp với nhau tốt hơn. Nhưng theo tôi được biết thì ngoài tôi ra, không ai luyện chế được đan dược ấy đâu”.
Đương nhiên Ngô Bình nói câu này cũng hơi khoác lác, vì hiện tại anh đã luyện chế được đâu, anh mới chỉ lấy dược tính của hoa ra để tránh dược tính phai mất thôi. Muốn luyện chế được Thiên Nhất Thần Đan thì ít anh cũng phải đến cảnh giới Chân Nhân đã.
Cô gái bắt đầu do dự, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Anh luyện chế được Thiên Nhất Thần Đan à?”
Ngô Bình nói: “Cô có biết điện Trường Sinh không?”
Cô gái gật đầu: “Có chứ, thì ra anh là thầy luyện đan, bảo sao lại biết hoa Thiên Hồn”.
Ngô Bình cười nói: “Hoa Thiên Hồn này là bảo dược, biết cách dùng thì có rất nhiều lợi ích, còn không thì sẽ hồn bay phách tán. Người đẹp, cô để tôi giữ nó là tốt nhất, cả hai chúng ta cùng được lợi”.
Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Thứ tôi muốn không phải là Thiên Nhất Thần Đan, nhưng hiệu quả cũng tương tự. Cho anh giữ hoa Thiên Hồn cũng được, nhưng sau này anh phải cho tôi một viên Thiên Nhất Thần
Ngô Bình: “Đương nhiên, dẫu sao cô cũng có công trông nom Hoa Thiên Hồn bao lâu nay mà”.
Cô gái lạnh mặt: “Tôi chưa tin anh được, anh lấy thứ gì ra thế chấp đi”.
Ngô Bình nghiêm chỉnh nói: “Đại trượng phu đã nói là làm, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi”.
Cô gái cười khẩy: “Đại trượng phu mà đi nhìn lén phụ nữ tắm à? Anh còn nhìn lén lúc tôi không mặc đồ nữa”.
Ngô Bình ngượng chín mặt, tuy anh không nhìn mấy nhưng cũng đã nhìn rồi nên lắp bắp nói: “Tôi chỉ nhìn ba, bốn lần thôi”.
Cô gái híp mắt lại như thể muốn giết người.
Ngô Bình thở dài nói: “Tôi không hề cố ý, tôi vừa tới thì cô lao vào. Vừa vào cái là cô lột hết đồ ra, đã thế dáng người còn đẹp thì sao tôi cầm lòng được?”
Nghe thấy câu khen “dáng người đẹp” của Ngô Bình, cơn tức của cô gái cũng giảm bớt phần nào, cô ấy hừ nói: “Anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì tôi phải móc mắt anh”.
Ngô Bình không đồng ý: “Người đẹp, có gì thì bình tĩnh nói. Nếu cô muốn móc mắt tôi thì đã chẳng ngồi nói chuyện với tôi thế này, giờ cô có điều kiện gì thì nói luôn đi”.
Cô gái quay sang rồi nói: “Mấy năm qua, một mình tôi sống ở đó sắp chán đến mốc người lên rồi, thế giới bên ngoài sống động biết bao, chắc anh biết rõ lắm đúng không? Anh hãy tìm cho tôi một thân phận, tôi sẽ bỏ qua chuyện kia”.
Ngô Bình hỏi: “Cô muốn thân phận thế nào?”
Cô gái: “Tôi ở cảnh giới Địa Tiên rồi nên không tiện đi lại bên ngoài, giờ tôi muốn có một thân phận có thể ra vào giữa Địa Tiên Giới và thế giới bên ngoài”.