Chương 2407
Ngô Bình liên tục khô tu ở nhà mấy ngày. Hôm nay, anh chợt thấy có khí tức lởn vởn quanh nhà nên mở cửa ra ngoài xem.
Khi anh bay lên cao thì nhìn thấy thế Thất Tinh Long Vương đã xây xong, địa khí cuồn cuộn tập trung về đó, hấp thu hết linh khí của trời đất, nhà mới của Ngô Bình đã trở thành đầu mối then chốt của thế phong thuỷ.
Lý Dư ở dưới hồ cũng phải chấn động, cảm thấy linh khí dồi dào nên nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống tu luyện.
Nền móng của thế Thất Tinh Long Vương ở Lý Dư, nó là một con thuồng luồng, linh vật của đất trời, không có nó thì trận pháp không thể tồn tại lâu được.
Ngoài ra, thai đá cũng nhận được lợi ích, mạch lạc của nó không ngừng cắm sâu xuống đất, cuối cùng đã nối liền thành một thể với cục phong thuỷ.
Cây hoè, đào tiên và Chi Nhân Chi Mã cùng dược liệu trong vườn cũng được thơm lây, sinh trưởng mạnh mẽ.
Đương nhiên, người được lợi nhất là nhà họ Lý, từ nay trở đi gia tộc nhà họ sẽ rất hưng thịnh.
Cục phong thuỷ hình thành là khí tượng của thành phố Vân Đỉnh khác ngay, chuyện này làm kinh động tới các quan trên, họ nhanh chóng thúc đẩy xây dựng khu kinh tế mới.
Một hôm, Ngô Bình đang tu luyện thì chợt thấy ba cấm chế ở thần bàn sáng lên. Sau nhiều ngày anh nghiên cứu, cuối cùng thì chúng cũng viên mãn rồi, chúng là cấm chế hình thành sau khi Ngô Bình hấp thu thần lực của thần cốt.
Cấm chế này liên tục hấp thu sức mạnh trong người Ngô Bình, sau đó chuyển hoá thành pháp lực. Bây giờ, pháp lực trong người anh đã đủ mạnh, ba cấm chế sẽ đại diện cho ba pháp thuật.
Ngô Bình mừng rỡ, vội vàng bay lên núi hoang rồi lẩm bẩm: “Không biết ba pháp thuật này của mình có uy lực sao nhỉ?”
Ngô Bình vừa động tinh thần là
Uỳnh!
Nửa sườn núi sụp đổ, các tảng đá lớn nung chảy thành nham thạch, còn người Ngô Bình thì trống rỗng, anh đáp xuống đất với đôi chân run rẩy.
“Không khống chế được pháp lực nên mình mới bị kiệt sức thế này”, anh cười khổ một tiếng, biết mình vẫn chưa hiểu rõ về pháp thuật.
Anh ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy mặt đất phía trước rung lên, có tảng đá nứt đôi, sau đó là có một cái đầu nhọn chui ra.
Đó là một con tê tê khỏng lồ màu vàng, dài bảy mét, đôi mắt cũng màu vàng, nó hung hăng nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh là người khiến nơi này tan hoang vậy không?
Ngô Bình giật bắn mình, sau đó đứng dậy quan sát con tê tê, đột nhiên anh nhớ tới một loài dị thú có thể là Thôn Kim.
Anh lấy Âm Dương Thần Thiết trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném tới gần nó, con tê tê ngửi ngửu rồi đảo mắt ăn luon Âm Dương Thần Thiết, sau đó tỏ vẻ thoả mãn.
“Đúng là thú Thôn Kim rồi”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi bước tới gần, sau đó giơ tay xoa đầu nó.
Thú Thôn Kim lừ mắt với vẻ đề phòng, anh lại lấy một khối Âm Dương Thần Thiết ra cho vào mồm nó, con vật lại xơi tái khối sắt ngay, sau đó để mặc Ngô Bình muốn làm gì mình thì làm.
Cho nó ăn mấy khối sắt xong, Ngô Bình nói: “Sau này mày hãy đi theo tao, tao còn nhiều đồ bằng vàng lắm, tao sẽ cho mày ăn chán thì thôi”.