Chương 2416
Lý Đông Hưng nhíu mày: “Trong thiệp đâu có ghi vậy”.
Người thanh niên cười nói: “Đây là quy định của trưởng tộc”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tránh ra!”
Người thanh niên nghiêm mặt, sau đó ấn nút mở cổng, tài xế lái xe thẳng vào bên trong. Khi chiếc xe đi xa rồi, người thanh niên mới ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Mình bị làm sao thế nhỉ, cứ như nằm mơ ấy… Ớ, bọn họ đâu rồi, vào trong rồi à?”
Người bên cạnh nhìn anh ta như một con quái vật, vì rõ ràng chính anh ta đã ấn nút mở cổng mà.
Chiếc xe đi tới một toà nhà chín tầng, tài xe vừa định lái xe lên đường núi thì bỗng có một chiếc xe thể thao ở phía sau vượt lên trước rồi phanh kít lại.
Có một cặp nam nữ bước xuống xe, người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm màu trắng, mặc vest trắng, hắn đá văng cửa xe rồi đi vào trong toà nhà. Cô gái đi cùng thì co vóc dáng bốc lửa, mỉm cười ngọt ngào đi theo hắn.
Chiếc xe này chặn đầu xe Ngô Bình, làm xe anh không đi tiếp được.
Lý Đông Hưng nói: “Tiểu Bình, đó là Lý Hạo Sâm, bố cậu ta có nhiều thế lực trong quân đội, nhà cậu ta chủ yếu cung cấp hàng cho quân đội nên giàu lắm”.
Ngô Bình: “Lý Hạo Sâm này ngang ngược quá!”
Lý Đông Hưng: “Nào chỉ có thế, năm trước Hoằng Đào suýt nữa bị cậu ta đánh chết. Cuối cùng chúng ta cũng có làm gì được đâu, tại cậu ta có ô dù lớn quá”.
Ông ấy nói tiếp: “Luân về vai vế thì cậu ta còn phải gọi chú là ông và gọi cháu là chú đấy”.
Ngô Bình vung tay lên, chiếc xe thể thao đó lập tức bay lên cao, sau đó rơi xuống hồ nước bên cạnh.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng phải sợ hết hồn, chuyện gì vậy? Xe của Ngô Bình đỗ vào chỗ, ba người cùng xuống xe.
Đoàn đón khách ở cửa vội mở cửa nói: “Mời ba vị vào!”
Đi hết sảnh rồi rẽ trái là tới một phòng họp, hay chính là nơi diễn ra buổi họp dòng tộc
Có các cô gái xinh đẹp đứng đón khách ở cửa, thấy nhóm Ngô Bình, một người cười nói: “Thưa anh, mời giơ thiệp ạ”.
Lý Đông Hưng lấy thiệp ra, cô gái nhìn xong thì gật đầu nói: “Thưa các vị, chỗ của nhà mình ở hàng 25, ghế số 17, cạnh đó chỉ có một ghế trống, nhưng ông lại dẫn theo hai người. Vì vậy, sẽ có một người phải ngồi hàng ghế cuối, chúng tôi rất xin lỗi về sự sắp xếp này ạ”.
Lý Đông Hưng không nói gì, bọn họ đi vào bên trong. Ông ấy định đi tới hàng 25, nhưng Ngô Bình nói: “Chú hai, chúng ta ngồi lên hàng ghế đầu đi”.
Lý Đông Hưng: “Tiểu Bình, như vậy không được đâu, dễ xảy ra xung đột lắm”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Luận về tài sản và địa vị, có thể nhà mình không đứng đầu, nhưng chắc chắn thuộc top ba. Họ cố tình xếp mình ở hàng 25 là muốn hạ thấp chúng ta”.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Lý Đông Hưng đành chiều ý rồi đi lên hàng đầu rồi ngồi vào vị trí chính giữa. Lúc này, phòng họp đã có hơn trăm người, thấy nhóm Ngô Bình làm vậy, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đấy là con thứ của Lý Vân Đẩu đúng không? Bình thường chỉ toàn ngồi phía sau, sao nay lại lên hẳn hàng đầu nhỉ?”
“Ừ, ngồi ở hàng đầu toàn người sẽ lên phát biểu hoặc chủ trì cuộc họp mà”.
“Có gì lạ đâu, một năm qua chi nhà Lý Vân Đẩu phát triển nhanh chóng mặt. Nghe nói ông ấy đã đánh đổ nhà họ Quách ở Nam Dương, còn làm hội trưởng tổng thương hội Nam Dương nữa. Mấy ngày trước, có không ít thế lực lớn ở Vân Đông phải đến chào hỏi rồi xin cùng lập tập đoàn thương nhân này nọ với ông ấy, giờ Lý Vân Đẩu oách lắm”.