Chương 2430
Ông cụ cởi chiếc áo bên ngoài ra, trên người toàn là sẹo chằng chịt, có vết to có vết nhỏ. Có mấy vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, không nỡ nhìn thẳng vào.
Ông cụ nay đã gần chín mươi, nhưng vẫn khá minh mẫn. Ông ấy cười nói: “Chàng trai trẻ, y thuật của cậu giỏi thật đấy. Haizzz, nếu những đồng đội của tôi khi xưa được cậu chữa cho thì không chừng có thể sống tiếp được”.
Nhắc tới đồng đội, khóe mắt ông ấy rưng rưng liền vội lấy vạt áo lau nước mắt.
Ngô Bình đáp: “Cháu rất tiếc vì không thể cứu chữa cho họ. Nhưng ông yên tâm, vết thương của ông cháu sẽ chữa khỏi mới thôi”.
Ông cụ chỉ vào đầu, nói: “Trong đầu tôi có một mảnh đạn, năm xưa y học chưa phát triển nên không lấy ra được. Giờ ngày nào nó cũng đau, đến nỗi tôi không thể ngủ nổi, chỉ đành uống thuốc giảm đau để chống chọi. Nhưng uống nhiều quá, giờ đến thuốc cũng nhờn. Chàng trai trẻ, các bác sĩ nói muốn lấy nó ra phải phẫu thuật não, có đúng vậy không?”
Ngô Bình sớm đã quan sát ông cụ này. Đâu phải chỉ có một mảnh đạn ở đầu mà có hai mảnh ở đầu, một mảnh ở chân, một mảnh ở phổi. Có thể nói ông cụ sống được đến giờ này đích thị là kỳ tích.
Ngô Bình cười đáp: “Ông ơi, cháu bảo họ đi chuẩn bị phòng phẫu thuật. Lát nữa cháu sẽ đich thân phẫu thuật cho ông có được không?”
Ông cụ gật đầu đáp: “Được, chàng trai trẻ, cảm ơn cậu”.
Ông cụ được người nhà đưa vào phòng phẫu thuật, ở cửa phòng bệnh mọi người nhao nhao cả lên. Người phụ nữ có chồng gây tai nạn khiến người khác bị thương cũng đã quay lại. Người phụ nữ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nói: “Ngô thần y, tôi đã đưa người bị thương tới rồi. Giờ đang ở tầng một, cậu có thể giúp tôi chữa trị được không?”
Ngô Bình gật đầu, nói với trợ lý: “Cô đi
Lỗ Diễm gật đầu rồi đi cùng người phụ nữ.
Người bệnh tiếp theo là một cô bé, có lẽ chỉ khoảng bốn năm tuổi gì đó. Cô bé này trông rất đáng yêu, yên lặng không gây tiếng ồn. Một cô gái ngoài hai mươi ôm cô bé kia trong lòng, vẻ mặt buồn bã.
Ngô Bình mỉm cười hỏi cô bé: “Cô bạn nhỏ, con tên là gì?”
Cô bé vẫn im lặng không nói.
Mẹ cô bé khẽ thở dài, nói: “Bác sĩ, đây là con gái tôi. Năm nay nó đã bốn tuổi rưỡi. Khoảng một năm trước, nó gặp phải một cú sốc khiến nó vô cùng sợ hãi. Từ đó đến nay nó không nói năng gì nữa. Đêm đi ngủ thì nó phải bật đèn, khi ngủ rất dễ giật mình tỉnh dậy giữa chừng, có lúc tỉnh dậy rồi khóc rất to”.
Cô MC An An nãy giờ không nói gì, ống kính máy quay hoàn toàn tập trung vào Ngô Bình và cô bé đáng yêu kia.
Số lượng người xem chương trình phát trực tiếp càng lúc càng đông. Trên một số diễn đàn, lượng người xem đã vượt quá một trăm nghìn, còn rất nhiều người để lại bình luận.
“Ngô thần y quá lợi hại, lại đẹp trai nữa!”
“Cô bé đáng yêu quá, hy vọng thần y có thể chữa cho cô bé!”
“Bệnh này khó chữa đây, là bệnh về tâm lý mà”.
Ngô Bình hỏi người mẹ thêm vài câu rồi quan sát cô bé thật kỹ. Sau đó, anh mỉm cười nói với cô bé: “Cô bạn nhỏ, con hát cùng chú một bài hát thiếu nhi được không? Nếu con không muốn hát thì cứ vỗ tay cùng chú là được”.
Cô bé không phản ứng gì, chỉ bình thản nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình vỗ tay rồi bắt đầu hát: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, con yêu được mẹ nâng niu như viên ngọc quý…”