Chương 2442
Ngô Bình bay được một đoạn thì đáp xuống một bãi biển rộng, xung quanh không một bóng người.
Hai cao thủ Âu Mỹ cũng đáp đất, người đàn ông trọc đầu cười lạnh lùng: “Bọn ta là thần, ngươi chạy không thoát đâu”.
Ngô Bình vươn hông, nói: “Vừa hay tôi muốn thỉnh giáo một chút xem rốt cuộc thần mạnh đến mức nào”.
Anh nói xong thì chỉ ngón tay, bùa truy hồn âm dương bay ra, biến thành một luồng sáng trắng đen, hướng về phía hai người kia.
Hai người đó đều là thần của nước Mễ, có căn cơ của thần nên đương nhiên thực lực rất mạnh. Họ cùng lúc hét lên một tiếng điên cuồng, một người phun ra một luồng sáng bạc giống như tia chớp, chặn đứng ánh sáng bùa.
Người kia cười lạnh lùng, bắt chéo hai tay trước ngực, sau đó hét lớn lên với âm thanh kinh thiên động địa. Ngô Bình dùng một lá chắn hình tròn chống lại âm thanh khủng khiếp đó, bảo vệ hai người họ ở phía sau.
“Đúng là có chút bản lĩnh”. Anh lấy ra một chiếc quạt xếp, sườn quạt được mài từ xương thú. Sau khi mở ra, bên trên chiếc quạt là hình một lá bùa vô dùng kì lạ, đấy là phần thưởng anh nhận được khi vượt qua cuộc thi khảo hạch thiên tài.
Sau đó anh nghiên cứu thì biết chiếc quạt này là một pháp khí, có thể quạt ra gió cấp độ bão.
Thế là, khi người kia hét lên lần nữa thì anh đã dùng pháp lực, quạt mạnh về phía đối phương. Bỗng nhiên, một luồng gió đen nổi lên, ập về phía hai người đó.
Hai người vừa phải phòng bị bùa truy hồn âm dương vừa phải chống đỡ cơn gió đen, vô cùng khó nhọc.
Lúc họ đang liều mạng chống trả, phía tây có một luồng sáng lao tới với tốc độ kinh hồn, vừa ở cách đó rất xa nhưng chớp mắt
“Tên trộm to gan, hại con dân ta, xâm phạm quốc uy của ta, giết!”. Người đến sát phạt quyết đoán, đưa tay chém ra ngay một luồng kiếm quang.
Hai thần của nước Mễ kinh ngạc, không dám chống lại kiếm quang mà bay lên không trung, tức tốc bỏ chạy về xa.
Người trên không vẫn không chịu tha cho mà tiếp tục đuổi đánh, cả ba nhanh chóng biến mất trên không trung.
Ngô Bình ngây ra một lúc, ai mà hung hăng đến thế?
Anh thu bùa, đứng đợi tại chỗ. Sau gần ba phút, một luồng kiếm quang giáng xuống, là một người đàn ông trung niên, mặt mày sáng sủa, tuấn tú uy nghiêm, đôi mắt sáng như sao, trong tay cầm hai cái đầu đẫm máu.
Ngô Bình giật mình, vội vã hành lễ: “Tiền bối”. Người đàn ông trung niên “ừ” một tiếng, nói: “Cậu là ai? Không ngờ lúc nãy cậu lại có thể đánh đối phương thê thảm đến thế”.
Ngô Bình: “Vãn bối là thủ lĩnh của Thiên Long – Ngô Bình”.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Hèn gì, tôi từng nghe nói đến cậu, một nhân vật không tồi của thế hệ sau”.
Ngô Bình: “Xin hỏi tiền bối đây là?”
Người đàn ông trung niên: “Tôi tên Thẩm Tượng, vô tình đi ngang qua đây, nhìn thấy cao thủ nước Mễ nên tiện tay giải quyết bọn họ lun”.
Ngô Bình giật mình: “Tiền bối Thẩm, ông là con cháu của Thẩm Thiên Quân sao?”
Thẩm Tượng mỉm cười: “Cậu biết à?”
Ngô Bình: “Nghe nói nhà họ Thẩm là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc bất hủ lớn nhất, vãn bối đã nghe danh từ lâu”.