Chương 2456
Kinh Hồng tiên tử giật mình: “Phế bỏ tu vi của tôi? Dựa vào đâu chứ?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cô là đệ tử của đỉnh Vô Tương, lẽ nào không biết đỉnh Vô Tương và đỉnh Thanh Vân đối địch. Thân phận Tứ Mỹ Thục Sơn của Kinh Hồng tiên tử cô là do ai cho? Nếu không nhờ đỉnh chủ dốc lòng bồi dưỡng cô thì cô có ngày hôm nay sao?”
Kinh Hồng tiên tử giận dữ nói: “Đấy là chuyện của tôi”.
Ngô Bình: “Cô không nghĩ đến chuyện báo đáp đỉnh Vô Tương thì thôi, không ngờ lại còn tự ý chạy đến đỉnh Thanh Vân, còn trao thân cho Vũ Văn Thiên. Đỉnh Vô Tương tôi xấu hổ vì có đệ tử như cô, đương nhiên sẽ không giữ cô lại”.
Kinh Hồng tiên tử cười lạnh lùng: “Anh nói nhiều vậy chẳng qua cũng chỉ là đố kỵ với Vũ Văn Thiên mà thôi. Lúc đầu đỉnh chủ chưa có sự đồng ý của tôi đã hứa gả tôi cho anh, nhưng đáng tiếc anh lại kém cỏi hơn Vũ Văn Thiên quá nhiều, trong mắt tôi, anh không bằng cả một cọng lông của anh ấy, muốn tôi làm bạn đời của anh sao? Nằm mơ giữa ban ngày mà”.
Ngô Bình nghe cô ta nói vậy thì giận đến đau bụng. Lúc này, có giọng nói dễ nghe vang lên từ bên ngoài điện.
“Chu Kinh Hồng, cô đánh giá bản thân cao quá rồi, có Lâm Thanh Dao tôi ở đây, sao Ngô công tử có thể để mắt đến cô?”
Chu Kinh Hồng giật mình quay đầu thì thấy Lâm Thanh Dao bước vào, xinh đẹp tuyệt trần, đúng là đẹp hơn cô ta vài phần.
Thật ra xét về nhan sắc Chu Kinh Hồng nhiều lắm cũng chỉ được xếp vào top mười của điện Thanh Liên. Có điều để tăng danh tiếng cho cô ta, đỉnh Vô Tương đã liên tục ra sức tuyên truyền nhiều năm, dần dần, Chu Kinh Hồng cũng trở thành một trong Tứ Mỹ Thục Sơn, trở
Nhưng dù là như vậy thì Chu Kinh Hồng cũng là người xếp sau trong Tứ Mỹ. So ra thì Lâm Thanh Dao mới là người đẹp số một của Thục Sơn được công nhận, đứng đầu trong Tứ Mỹ, được người đời gọi là Thanh Dao tiên tử.
Năm xưa, người mà Vũ Văn Thiên muốn tiếp cận nhất cũng là Lâm Thanh Dao, có điều Lâm Thanh Dao cho rằng Vũ Văn Thiên giết người đã thành thói quen, tâm địa đen tối, không phải người có thể giao phó cả đời nên đã dứt khoát từ chối.
Chu Kinh Hồng giận dữ, nói: “Lâm Thanh Dao, chuyện này có liên quan gì đến cô?”
Lâm Thanh Dao: “Đương nhiên là có liên quan”.
Cô ấy đến trước mặt Ngô Bình, dịu dàng chào rồi nói: “Công tử, Thanh Dao cố tình đến để cảm ơn vì đã giúp đỡ”.
Ngô Bình nói: “Sư muội không cần phải làm như thế, mọi người đều là đồng môn, giúp nhau là chuyện nên làm”.
Lâm Thanh Dao đặt một chiếc gương nhỏ vào tay Ngô Bình, nói: “Đây là thứ mà sư phụ bảo tôi đưa cho công tử, mong công tử nhận cho”.
Ngô Bình nhìn một cái cũng không nghĩ nhiều, cất vào cười nói: “Hãy cảm ơn điện chủ thay tôi”.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt nói: “Công tử, Thanh Dao không có đạo lữ, nếu anh không từ bỏ thì Thanh Dao muốn cùng anh bước vào tiên đạo”.
Chuyện quá đột ngột khiến Ngô Bình sửng sốt, sau đó anh cười nói: “Nhận được sự ưu ái của tiên tử, Ngô Bình cảm thấy rất vui”.
Câu này không đồng ý mà cũng không từ chối.
Lâm Thanh Dao khẽ cười, quay sang nhìn Chu Kinh Hồng đang ngây người nói: “Chu Kinh Hồng, bây giờ cô đã biết tại sao Ngô Bình xem thường cô chưa?”
Chu Kinh Hồng tức muốn thổ huyết: “Cô nói gì? Hắn xem thường tôi? Hắn có tư cách gì xem thường tôi?”