Chương 2466
Trên bia Thanh Đồng có hơn ba nghìn bảy trăm ký tự cổ, mỗi một ký tự đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, muốn phá vỡ bọn chúng thì cực kỳ tốn thời gian.
Một ngày, một tháng, sau đó là một năm, ba năm, mười năm!
Đã đến mười ba năm, Ngô Bình mới chỉ lĩnh ngộ được một phần ba. Anh đã chìm đắm vào trong đó, vì vậy lại bỏ ra thêm mười hai canh giờ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến năm thứ ba mươi chín, anh đã thấm nhuần ký tự trên bia Thanh Đồng, trong lòng cũng đã có đại cương.
Công pháp này, tên là Thiên Cực Kiếm Kinh, là công pháo thiên phẩm cấp hai.
Vạn Thắng Thần Chân Chí Trung chia công pháp thành chín phẩm dưới, ba phẩm trên, cùng với siêu phẩm mạnh nhất. Đương nhiên, còn có những cấp độ khá thấp, đều được xếp vào công pháp không phân cấp.
Trong đó, siêu phẩm lại có vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm, vì vậy công pháp thiên phẩm thuộc vào công pháp đỉnh cao nhất. Mà công pháp thiên phẩm lại chia thành ba cấp, thiên phẩm cấp một là quý giá nhất. So ra mà nói, anh biết truyền thừa cao nhất của Âm Dương Giáo, cũng chỉ có thể xem là công pháp đế phẩm cấp một. Còn Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết lúc trước anh tu luyện cũng chỉ có thể xem là đế phẩm cấp ba.
Tốn hết ba mươi chín nắm, anh chỉ biết được Thiên Cực Kiếm Kinh đang nói gì, muốn tu luyện được nó, còn có một con đường dài phải đi nữa.
Khi Ngô Bình nghỉ ngơi rời khỏi, đã là buổi tối ngày thứ hai rồi. Lâm Thanh Dao vẫn bảo vệ cách đó không xa, thấy anh thì trợn mắt, vội nói: “Sư huynh, Trần phong chủ và Lục phong chủ đến tim anh, bọn họ thấy anh đang tu luyện nên đều quay về rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Không ngờ tôi đã tu luyện một ngày rưỡi rồi”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Sư huynh đã
Ngô Bình gật đầu: “Trước mắt chỉ là mới xem hiểu”.
Lâm Thanh Dao vô cùng kinh ngạc: “Xem hiểu rồi sao? Sư huynh thật lợi hại, sư phụ tôi nghiên cứu cả đời, mà chữ bên trên cũng chẳng nhận ra được gì”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra cô cũng từng nhìn thấy bia Thanh Đồng rồi?”
Lâm Thanh Dao ngây người: “Bia Thanh Đồng? Không phải, ban đầu tôi nhìn thấy là một ngọn núi, trên núi viết đầy chữ”.
Ngô Bình ngây người: “Cô nhìn thấy núi sao?”
Lâm Thanh Dao: “Đúng vậy. Thứ sư phụ nhìn thấy cũng không giống tôi, vật mà sư phụ nhìn thấy là một cầu vồng, trên cầu vồng lại có đầy chữ”.
Ngô Bình trầm ngâm, xem ra công pháp thiên phẩm này không tầm thường, mỗi người nhìn nhận sự việc không giống nhau, phỏng chừng chỉ có chữ là giống nhau.
Lâm Thanh Dao: “Sư phụ của tôi nói rằng những công pháp thiên phẩm như vậy đều có linh tính, nó sẽ dạy mỗi người theo năng lực của họ và truyền dạy cho họ những điều khác nhau”.
Trở lại đại sảnh, Ngô Bình mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lần tu luyện này đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh tinh thần, vì vậy anh cần nghỉ ngơi thật tốt.
Thấy anh ngủ say, Lâm Thanh Dao sang phòng bên cạnh ngồi xếp bằng tu luyện.
Sáng hôm sau, khi Ngô Bình thức dậy thì mặt trời đã lên cao, Lâm Thanh Dao bưng một chiếc đĩa tới, trên đó có một số đồ ăn nhẹ, canh và đồ ăn kèm.
Cô ấy cười nói: “Sư huynh, hãy thử tay nghề của tôi”.
Nhìn thấy món điểm tâm rất đẹp mắt, Ngô Bình vội vàng nói: “Trông ngon quá”.
Đang ăn bỗng nghe thấy ngoài sảnh có tiếng ồn ào, anh khẽ cau mày, ai mà vô lễ thế?