Chương 2473
Ngô Bình: “Đi thôi, đã đến giờ rồi”.
Đêm đó, đỉnh Vô Tương tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng Ngô Bình được thăng lên thần quân. Các phong chủ của ba đỉnh còn lại, chủ nhân của Trường Sinh điện và chủ nhân của Thanh Liên điện đều đến chúc mừng.
Sau khi Ngô Bình đến, mọi người lần lượt chúc mừng anh. Thân phận hiện tại của Ngô Bình là thiếu trưởng môn của Thục Sơn kiếm phái, tất cả các phong chủ và điện chủ đều phải khách khí với anh.
Từ năm đỉnh hai điện một phủ đều có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, dù sao thì đây là tiệc mở, đến là có thể ăn. Những người này cũng không khách sáo, vừa trò chuyện vừa ăn uống.
Trên một cái bàn có ba người đang ngồi, họ là Kiếm phủ tam kiệt, đều có tu vi chân quân.
Ba người nhìn Ngô Bình đang được mọi người vây quanh, trên mặt họ tràn đầy bất mãn, một người trong đó nói: “Chỉ là thần quân mà thôi, so với chân quân chúng ta thì mạnh hơn bao nhiêu?”
Một người khác nói: “Danh hiệu thần quân từ lâu đã là thần thoại, theo ta thì chẳng qua cũng chỉ là như vậy”.
“Đúng vậy”, những đệ tử khác vội vàng phụ họa, “Thiên tài chân chính hẳn là đã sớm nổi danh, nhưng theo ta được biết, người bên ngoài thậm chí còn không biết có một người như vậy”.
“Không phải đâu, ta nhớ rõ Vũ Văn sư huynh đánh trăm trận lớn nhỏ ở Địa Tiên giới, không thua một người nào, Địa Tiên Giới ai mà không biết, ai không hay? So ra, vị sư huynh này thật sự kém xa”.
“Ha ha, sư huynh? Ta thật sự không hiểu, loại người này không hề nổi danh, không có chống lưng, vậy thì có tư cách làm sư huynh của chúng ta sao? Huống chi tổ tiên chúng ta mấy đời đều là đệ tử và trưởng lão Thục Sơn, tên
“Hừ, chúng ta không thể quyết định, chỉ có thể oán trách.”
“Bốp!”
Một người trong Kiếm phủ tam kiệt đột nhiên đập bàn, lạnh lùng nói: “Ta mời hắn một chén rượu!”
Mọi người vỗ tay ầm ĩ, hắn cười nói: “Đại sư huynh!”
Giọng hắn to đến nỗi mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Trần Đạo Huyền cùng mấy vị phong chủ và điện chủ ngồi cùng nhau, nhìn thấy cảnh này, Trần Đạo Huyền bình tĩnh nói: “Làm sư huynh nhất định phải đối mặt các loại thử thách, nếu không bọn họ sẽ không phục”.
Mộc Tâm Lan mỉm cười nói: “Thực lực của cậu Ngô đã đạt đến một đẳng cấp khác, Kiếm phủ tam kiệt không thể hiểu được”.
Lục Phi Hùng cười lạnh một tiếng: “Ba tên này tự ruốc lấy nhục, có trò hay để xem đây!”
Ngô Bình liếc đối phương một cái, nói: “Vị sư huynh này là ai?”
Người nọ nói: “Kiếm phủ Lưu Tử Ca kính đại sư huynh một ly!”
Hắn lấy một chiếc cốc mới, rót một ly rượu, dùng tay đẩy chiếc ly, chiếc ly giống như một mũi tên rời dây được bọc trong ánh kiếm và bay về phía Ngô Bình.
Bên ngoài ly có một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén, tốc độ của ly rượu cực kỳ nhanh. Nếu không đỡ được, rượu mà đổ ra thì Ngô Bình sẽ rất khó xử.
Lưu Tử Ca nghĩ rằng đòn đánh của mình nhất định sẽ khiến Ngô Bình bối rối, dù sao thì ngay cả Vũ Văn Thiên Đô cũng chưa chắc bắt được chiêu này!
Ly rượu bay tới, Ngô Bình mỉm cười bắt lấy, kiếm khí liền hóa thành hư vô, ly tất nhiên không vỡ, rượu không tràn ra ngoài.