Chương 2534
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Khương Hoa Dương: “Tổ tiền nhà tôi từng kể nơi đó là thiên hạ vô địch trong giới võ thuật. Thầy Lý là đệ tử ở đó, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Khương Ngọc Lương: “Chắc chắn anh Lý từng học tuyệt học của tiên phủ đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi có học một ít, nhưng chưa phải cảnh giới cao thâm gì, mới chỉ nhập môn thôi”.
Khương Ngọc Lương: “Có thể cho tôi được mở mang tầm mắt một chút không?”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin phép”.
Anh biết bố con nhà này vẫn đang nghi ngờ thân phận đệ tử của tiên phủ Thiên Võ của mình, vì thế anh đi ra ngoài sân rồi bay lên cao, sau đó thi triển Lưu Tinh Quyền.
Loáng cái, vô số quyền kình đã bay về phía hòn non bộ ở phía xa, ngay sau đó nó đã vỡ vụn.
Khương Hoa Dương ở phía dưới nhìn rồi sáng mắt lên, sau đó nói với Khương Ngọc Lương: “Ngọc Lương, thực lực của thầy luyện đan này khéo còn hơn cả Tiên Quân rồi. Quyền kình của hắn đến bố cũng phải thấy sợ”.
Khương Ngọc Lương rất ngạc nhiên, chờ Ngô Bình đáp xuống rồi mới nói: “Anh Lý là Thần Quân rồi ư?”
Thật ra Ngô Bình là Nhân Vương rồi, nhưng vốn là người khiêm tốn nên anh không giải thích mà nói: “Đúng”.
Khương Ngọc Lương không hề che đậy sự ngưỡng mộ của mình mà nói: “Bảo sao anh Lý có thể đến tiên phủ Thiên Võ”.
Khương Hoa Dương cười nói: “Thầy Lý, thật ra tôi mời cậu đến đây là có chuyện nhờ vả”.
Ngô Bình: “Xin cứ nói”.
Khương Hoa Dương: “Tôi đã ở cảnh giới Bất Tử nhiều năm, lẽ ra có thể đột phá Thiên Tiên lâu rồi, nhưng tôi muốn đi xa hơn, là đột phá cảnh giới Đoạt Thiên trong truyền thuyết”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Đúng là cảnh giới Đoạt Thiên rất khó”.
Khương Hoa Dương: “Đúng, dù tôi đã thất bại nhiều lần, nhưng vẫn không cam tâm. Tôi đọc được trong cổ tịch là có vài loại đan dược có thể giúp tu
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, cảnh giới nào cũng có đan dược hỗ trợ mà”.
Khương Hoa Dương sáng mắt lên: “Không biết thầy Lý có luyện chế được không?”
Ngô Bình: “Giờ thì e là không, tu vi của tôi còn thấp, muốn luyện chế đan dược cho cảnh giới Đoạt Thiên thì ít cũng phải ngưng luyện ra nguyên anh đã”.
Khương Hoa Dương mừng rỡ: “Nói vậy là sau này thầy Lý có thể luyện chế được phải không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Khương Hoa Dương cười lớn nói: “Tốt quá! Với tài năng của thầy Lý, chắc chỉ vài năm nữa là ngưng luyện được nguyên anh thôi, tôi sẽ chờ”.
Ngô Bình: “Đan dược mà Tiên Quân cần, cần rất nhiều dược liệu quý, ông nên gom trước dần đi”.
Khương Hoa Dương vội nói: “Được, tôi sẽ gom đủ”.
Ngô Bình viết ba danh sách đưa cho ông ta, chờ khi nào gom đủ thì báo anh.
Sau đó, Ngô Bình nói mình cần đi hái ít dược liệu, Khương Hoa Dương đương nhiên vui vẻ đông ý ngay.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã được một người dẫn đi khắp nơi để hái thuốc.
Ngô Bình đi rồi, Khương Ngọc Lương mới nói: “Tiếc thật, mình đã tính là giữ anh ta ở lại đây luôn rồi”
Khương Hoa Dương: “Cậu ấy là thiên tài thật sự, đến bố thời trẻ cũng không bì kịp. Hơn nữa, quyền pháp mà cậu ấy thi triển chắc chắn là của tiên phủ Thiên Võ rồi. Phủ chủ của nơi đó đứng đầu hồng hoang, cậu ấy có tư chất như vậy chắc chắn rất được coi trọng, thậm chí khéo còn là đệ tử thân truyền cũng nên. Nếu chúng ta nhốt hoặc làm cậu ấy bị thương, tiên phủ Thiên Võ sẽ san bằng nhà mình mất. Vì thế, chúng ta không thể đắc tội với cậu ấy được”.