Chương 2554
Cả hai sợ đến mức cứng còng người, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ.
Ngô Bình đi đến bên cạnh “Tiểu Nguỵ” nọ: “Là cậu đã đưa San San đến thôn Minh?”
“Tiểu Nguỵ” tái mặt, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi…”
Ngô Bình bảo: “Cho cậu năm phút để giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối. Nếu không nói rõ, tôi đánh chết cậu!”
Đầu óc của tên Tiểu Nguỵ này nảy số rất nhanh, lập tức kể rõ mọi chuyện.
Hoá ra ba người này đều là thuộc hạ của Đông Hải Long Vương Lương Thiên Cốt, một trong tám ông trùm Viêm Long. Lương Thiên Cốt nhận được tin mật rằng, hòn đảo mà nhà họ Nhậm mua sẽ trở thành mảnh đất lành động thiên trong tương lai. Vì vậy, Lương Thiên Cốt đã ra lệnh cho ba người họ nhất định phải giành được hòn đảo này.
Tuy nhiên, Nhậm Thiên Thắng kiên quyết từ chối bán hòn đảo nên cả ba đã quyết định dùng thủ đoạn. Họ thành lập một công ty năng lượng mới, sau đó thu hút nhà họ Nhậm đầu tư vào đó, nhân cơ hội này tiếp xúc với Nhậm Thiên Thắng và Nhậm San San.
Kế hoạch của họ là nắm giữ cổ phần của nhà họ Nhậm thông qua việc hoán đổi cổ phiếu. Sau đó, họ sẽ diệt trừ Nhậm San San và những kẻ chống lưng của cô ấy, cuối cùng khống chế Nhậm Thiên Thắng và nuốt chửng sản nghiệp nhà họ Nhậm.
Như vậy, họ không chỉ lấy được của cải nhà họ Nhậm mà còn giành được hòn đảo, một công đôi việc.
Ngoài ra, mục đích chính của việc đưa Nhậm San San đến thôn Minh là dụ Ngô Bình đến đó. Theo kế hoạch của họ, Ngô Bình một khi đã vào thôn Minh thì không có khả năng sống sót trở ra. Nhưng họ không ngờ Ngô Bình chẳng những không chết mà còn bình yên quay về, sau đó thì tìm đến bọn họ!
Nghe Tiểu Nguỵ kể xong, Ngô Bình híp mắt lại.
Anh từng nghe đến tám ông trùm. Nghe nói mấy người này đều chiếm cứ một vùng riêng, thế lực rất mạnh, những người như Hoàng Thiên Bá vốn chẳng thể so sánh với họ.
Ngược lại, ông vua thế giới ngầm Hoàng Thiên Bá còn phải dâng quà cho Đông Hải Long Vương của tám ông trùm nữa kia!
Trên giang hồ có một câu cửa miệng lưu truyền về tám ông trùm: Đông Hải Long Vương, Tây Vực Quỷ Đà, Bắc có Bồ Tát, Nam có Thi Ma. Man hoang cửu lộ yêu, Âm sơn mười vạn quỷ, Trung Nguyên một thanh kiếm, cùng thờ Phật tám tay.
Ngô Bình chỉ mới nghe đến tám vị này chứ chưa từng gặp họ. Trong tài liệu của Thiên Long, sự tồn tại của mấy người này giống như cấm chế vậy, không nên động vào.
“Ra là người của tám ông trùm”, anh hơi cau mày.
Long Thanh Khâm hỏi: “Tám ông trùm là gì vậy?”
“Tiểu Nguỵ” nọ vì muốn lấy lòng Ngô Bình và Long Thanh Khâm, vội giải đáp: “Tám ông trùm là tám kỳ nhân đã có công dựng nước buổi đầu. Ở thời cổ đại là họ được phong vương rồi đấy. Nhưng hiện nay không còn vương để phong nữa, nên mỗi người họ chọn một mảnh đất và trở thành nhà vua không ngai của nơi đó”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Hải Long Vương có biết kế hoạch của các người không?”
Tiểu Nguỵ đáp: “Long Vương không biết. Trước giờ Long Vương chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình”.
“Đông Hải Long Vương?”, Long Thanh Khâm cười khẩy, “Là cái thá gì mà dám tự xưng Long Vương? Kẻ đó đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp ngay!”
Tiểu Nguỵ nói: “Long Vương sống trên biển, quanh năm không vào bờ”.