Chương 2559
Lương Thiên Cốt: “Vậy cậu là?”
Ngô Bình: “Thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, Ngô Bình!”
Lương Thiên Cốt ngạc nhiên, kiếm phái Thục Sơn là thế lực mạnh nhất Địa Tiên Giới. Hơn nữa người thanh niên trước mặt còn là thiếu chưởng môn, lai lịch như vậy đến ông ta cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, còn là người của ông ta đắc tội với Ngô Bình trước.
Ông ta lập tức trưng ra gương mặt tươi cười, đáp: “Hoá ra là thiếu chưởng môn! Thiếu chưởng môn, là người của tôi không có mắt, dám đắc tội với cậu. Tôi sẽ giết bọn chúng để đền tội với cậu!”
Ngô Bình: “Ông từng muốn mua lại hòn đảo của Nhậm Thiên Thắng. Ông còn nhớ chuyện này không?”
Lương Thiên Cốt lập tức nhớ ra, ông ta thở dài đáp: “Thực lòng xin lỗi. Cậu Ngô, cậu muốn giải quyết thế nào tôi đều nghe theo!”
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm rồi hỏi: “Vậy tôi cắt lấy đầu của ông, như vậy có được không?”
Đông Hải Long Vương mặt sa sầm lại, mặc dù không muốn đắc tội với Ngô Bình nhưng nếu buộc phải làm vậy thì ông ta cũng không sợ. Dù gì, ông ta cũng đường đường là Đông Hải Long Vương kia mà!
Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra ông không phục? Vậy thì, tôi sẽ cho ông một cơ hội. Gọi kẻ mạnh nhất ông có thể mời được ra đây!”
Đông Hải Long Vương nheo mắt lại, đáp: “Cậu Ngô, đều là thân sĩ giang hồ, không cần phải làm đến nước này chứ?”
“Bốp!”
Ngô Bình vả vào mặt Đông Hải Long Vương đánh bốp một cái khiến ông ta lảo đảo. Khi hoàn hồn lại, Lương Thiên Cốt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông không gọi thì mất cơ hội”.
“Được!”
Lương Thiên Cốt lấy ra một lá bùa, sau đó lạnh lùng nói: “Kiếm phái Thục Sơn mạnh nhưng sư môn của tôi cũng không yếu đâu!”
Ngô Bình: “Ồ? Ông là đệ tử Côn Luân sao?”
Lương Thiên Cốt nói bằng giọng kiêu ngạo: “Chùa Đại Thiền,
Nghe đến cái tên này, Ngô Bình sững lại. Chùa Đại Thiền hiện có ba vị sư tổ trấn giữ. Trên danh nghĩa thì sư tổ Quảng Tuệ là sư phụ anh. Còn thiền sư Quảng Tế này là một vị sư tổ khác, nghe nói vị này bao năm nay lưu lạc bên ngoài. Vậy mà đại sư Quảng Tế lại quen biết Đông Hải Long Vương?
Ngô Bình: “Thiền sư Quảng Tế là sư tổ của ông?”
Đông Hải Long Vương hừ lạnh, đáp: “Đúng vậy, ông ấy chính là sư tổ của tôi!”
“Bốp!”
Ngô Bình lại tát bốp một cái khiến Lương Thiên Cốt điên tiết: “Sao cậu lại đánh tôi nữa?”
Ngô Bình: “Tôi là sư thúc của ông, đánh ông có gì sai?”
Lương Thiên Cốt sững sờ. Sư thúc?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng niệm Phật hiệu, sau đó một vị hoà thượng già đến nỗi không thể già hơn bước vào. Hoà thượng này xuất hiện khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc bởi ở ấn đường của ông ấy có dấu ấn Phật quốc! Dấu ấn Phật quốc có sức mạnh vô hạn của nhà Phật, có khả năng phổ độ chúng sinh! Không chỉ có vậy, cơ thể vị hòa thượng này như lưu ly, lại rắn chắc như kim cương. Điều đó chứng tỏ lão hoà thượng này đã tu luyện tới mức độ trở thành pháp thân của Phật! Hơn nữa cơ thể ông ấy đã trở thành kim thân (cơ thể bằng vàng) của Đại A La Hán!
“Thằng nhóc kia, tìm ta có việc gì hả?”, lão hoà thượng tay còn đang cầm miếng chân giò, sau đó vui vẻ cắn một miếng to. Trên bộ đồ tăng ni của ông ấy toàn là dầu mỡ, không biết đã bao lâu rồi chưa được giặt.