Chương 2578
Lâm Thanh Dao: “Sư phụ tôi cũng nói thế, sư huynh, còn một chuyện nữa. Thần Chú Môn cũng đã có một thiên tài xuất hiện, vừa đột phá Thần Quân xong, người này tên là Âu Dương Tuyệt”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Âu Dương Tuyệt? Người nhà Âu Dương ư?”
Lâm Thanh Dao: “Đúng thế, nhà Âu Dương vốn có một Âu Dương Thánh Hoàng là đệ tử Thục Sơn ta, nhưng không biết đã mất tích đi đâu rồi. Âu Dương Tuyệt là chú của Âu Dương Thánh Hoàng, nghe nói mới gia nhập Thần Chú Môn vào năm ngoái. Thần Chú Môn là kẻ thù của kiếm phái Thục Sơn ta, giờ họ có thêm thiên tài rồi sẽ gây bất lợi cho chúng ta đó”.
Ngô Bình không bận tâm cho lắm, Thần Quân hay Võ Quân gì đó vẫn thua xa Nhân Vương là anh! Hơn nữa, sau này anh còn tiến vào cảnh giới Nhân Tiên và trở thành một nhân vật vỹ đại như tam hoàng ngũ đế.
Khi họ đang nói chuyện thì có người dẫn Thần Chiếu đến.
Khi nhìn thấy ông ấy, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Chiếu, có chuyện gì thế?”
Anh biết nếu không gặp chuyện nghiêm trọng thì Thần Chiếu sẽ không chạy đến Địa Tiên Giới tìm mình.
Thần Chiếu bước đến nói: “Chủ nhân, bên ngoài có chuyện rồi”.
Ngô Bình rất bình tĩnh: “Nói đi”.
Thần Chiếu: “Các nơi liên tục xuất hiện các sự việc ly kỳ, yêu ma cũng nhiều lên, quỷ quái thì hại người giữa ban ngày ban mặt luôn. Có nơi còn có thần thánh hiển linh, thu hút rấ nhiền tín dân đến”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ nói: “Chắc là dấu hiệu của việc linh khi hồi phục đấy, đúng như tôi đoán”.
Thần Chiếu: “Chủ nhân, bao giờ thì người về? Dạo này tôi thấy lo lắm, cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra rồi”.
Ngô Bình: “Không phải lo, chuyện gì đến thì phải đến thôi”.
Ngập ngừng một lát, anh nói: “Ông về trước đi, tôi về sau”.
Thần Chiếu đi rồi, Ngô Bình nói: “Thanh Dao, cô đến kho báu Nhân Vương với tôi”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Được”.
Lần trước, khi Ngô Bình đến
Lần này thì khác, anh đã là tu sĩ cảnh giới Nhân Vương nên đã đủ tư cách vào kho báu Nhân Vương. Mà kho báu này thì chưa từng có ai mở được.
Anh rất mong chờ, không biết mình sẽ lấy được bảo bối gì ở đây.
Ngô Bình đi xuyên qua cánh cổng, đằng sau là ánh sáng màu tím. Đi xuyên qua màn sáng này sẽ thấy một hành lang dài, trần nhà có đèn lồ ng rọi xuống. Hai bên hành lang là các cánh cửa, trên cửa viết toàn chữ tiên.
Lúc này, hai người thanh niên kia cũng đang ở đây, xem ra họ vẫn chưa quyết định được sẽ đi vào Động Thiên nào.
Thấy Ngô Bình bước vào, họ nhìn anh rồi cau mày lại. Một người có gương mặt gầy và đôi mắt một mí lạnh giọng nói: “Ai cho anh vào đây? Biến ra ngoài ngay!”
Ngô Bình nhíu mày, anh là đệ tử của chưởng môn Thục Sợ tại Tiên Giới, hai người này không nên có thái độ coi thường như vậy, anh sầm mặt nói: “Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?”
Người thanh niên đó thấy Ngô Bình tỏ thái độ lại thì hơi ngạc nhiên, hắn là đệ tử thiên tài mà Thục Sơn ở Tiên Giới cử đến. Vì là một nhân vật nổi trội trong môn phai nên đương nhiên hắn rất coi thường đệ tử ở hạ giới. Mà các đệ tử ở kiếm phái Thục Sơn lại luôn rất tôn trọng hắn như bậc cha chú.
“To gan phết nhỉ!”, người đó hừ lạnh một tiếng rồi búng tay, một đường kiếm bay về phía bả vai của Ngô Bình, hắn muốn dạy cho anh một bài học.