Chương 2585
Ngô Bình: “Ý nghĩa Thiên Thể?”
Đại Đế Chân Võ: “Không sai. Ý nghĩa Thiên Thể đưa cơ thể đi vào trạng thái Thiên Thể, trạng thái này sẽ hợp nhất với Thiên Địa, cộng hưởng cùng vũ trụ. Trong trạng thái này, ngươi sẽ là vô địch, giết thần giết tiên dễ như búng ngón tay”.
Ngô Bình giật mình: “Lợi hại vậy sao?”
Đại Đế Chân Võ: “Ý nghĩa Thiên Thể này phải mượn sức mạnh của Động Thiên, bây giờ ngươi không cách nào tu luyện. Hơn nữa, Đại Đế ta đây vẫn chưa kịp tạo ra ý nghĩa này một cách hoàn chỉnh thì đã chết rồi, hi vọng ngươi có thể hoàn thành di nguyện cho Đại Đế ta, hoàn thiện ý nghĩa Thiên Thể”.
Ngô Bình ngỡ ngàng: “Đây là ý nghĩa chưa hoàn chỉnh ư?”
Đại Đế Chân Võ mỉm cười, nói: “Ta sẽ truyền thụ hết tất cả trí tuệ về võ đạo, kinh nghiệm về võ học cho ngươi, hi vọng sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Anh ta vừa dứt lời thì chỉ ra, một luồng sáng thần chạy vào giữa trán Ngô Bình. Vô số ký ức hiện lên như nước triều.
Dường như rất nhiều năm về trước, Ngô Bình đã hấp thụ những thứ này nhưng lại chưa tiêu hóa.
Anh xoa chân mày, nói: “Đa tạ Đại Đế, nhất định vãn bối sẽ cố hết sức hoàn thành di nguyện của Đại Đế”.
Đại Đế Chân Võ gật đầu mỉm cười, sau đó cơ thể dần cứng đờ, Động Thiên Chân Võ cũng tối sầm.
Ngô Bình đột nhiên cảm thấy thương cảm, Đại Đế Chân Võ này là con cưng của trời, là thiên tài không ai sánh nổi mà cũng chết.
Anh vái lạy con rối rồi ra khỏi động thiên Chân Võ.
Lúc anh ra ngoài, Lý Đức Long và La Tông Huy cũng không còn ở đó, không biết là vào Động Thiên hay là đã đi khỏi rồi nữa.
Lúc này, ông Chu bước đến, hỏi: “Thiếu chưởng môn, hôm qua chưởng môn có đến, hình như có việc cần tìm cậu”.
Ngô Bình vội nói: “Được, tôi sẽ qua đó ngay”.
Trong đại
Ngô Bình đến thì Lưu Vọng Công nói: “Ngô Bình, cậu đến đúng lúc lắm, ngồi đi”.
Ngô Bình ngồi bên cạnh chưởng môn, nói: “Hôm qua chưởng môn tìm tôi sao?”
Lưu Vọng Công: “Ừ, có việc cần bàn bạc với cậu. Tốc độ khôi phục của linh khí đang gia tăng, bay giờ các thế lực lớn đã bắt đầu chiêu mộ đệ tử từ bên ngoài, bồi dưỡng thêm thế lực. Ngô Bình, cậu là người của môn phái chúng tôi, là người có quyền thế nhất trong phàm giới, chúng tôi quyết định giao việc chiêu mộ đệ tử và thành lập ngoại viện Thục Sơn cho cậu đấy”.
Ngô Bình: “Ngoại viện Thục Sơn?”
Lục Phi Hùng nói: “Tức là lập một nhánh của kiếm phái Thục Sơn ở phàm giới, tài nguyên sẽ do kiếm phái Thục Sơn chúng ta cung cấp. Cậu chịu trách nhiệm chiêu mộ đệ tử và bồi dưỡng họ, luôn tiện còn phải mở rộng phạm vi thế lực của ngoại viện Thục Sơn. Đến khi linh khí được khôi phục hoàn toàn thì Thục Sơn chúng ta sẽ có thể có được thế giới riêng bên ngoài”.
Ngô Bình: “Các thế lực khác đã làm vậy rồi sao?”
Trần Đạo Huyền: “Đúng vậy, các thế lực ở Côn Luân, thậm chí cả Tiểu Tây Thiên và một số thế lực ẩn dật cũng đua nhau hành động. Con ra ngoài xem thử thì biết thôi, bây giờ bên ngoài vô cùng náo nhiệt”.
Ngô Bình là thiếu chưởng môn nên bắt buộc phải đảm đương trách nhiệm này. Anh suy nghĩ rồi nói: “Thôi được, nhưng chưởng môn phải cho đệ tử vài trưởng lão truyền thụ võ công có kinh nghiệm phong phú cùng một nhóm đệ tử có tu vi và tư chất khá nữa”.