Chương 2588
Đương nhiên, ông ấy có thể thăng tiến nhanh như vậy là nhờ vào sức ảnh hưởng của Ngô Bình. Dù Ngô Bình không nói gì nhưng những người khác đều đánh giá cao Từ Bá Nhân vì quan hệ giữa hai người. Về chuyện này, đương nhiên Từ Bá Nhân hiểu rất rõ, vì vậy trong lòng ông ấy luôn cảm thấy biết ơn Ngô Bình.
Từ Bá Nhân nhận được điện thoại từ Ngô Bình thì mỉm cười, nói: “Ngô Bình, lâu quá không gặp, em ở tỉnh sao?”
Ngô Bình: “Cách đấy không xa, em tìm anh là vì đang có một số tiền nên muốn đầu tư gì. Không biết trong tỉnh có dự án nào hay không?”
Từ Bá Nhân sáng mắt: “Dự án thì nhiều lắm, tùy ý em chọn”.
Ngô Bình: “Anh Từ đang ở đâu, chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp”.
Anh tắt máy, thả con thỏ đi, sau đó dùng thuật độn thổ, nhanh chóng đến ủy ban tỉnh.
Từ Bá Nhân đang đi qua đi lại trong văn phòng của mình, thư ký mới đến không biết Ngô Bình là ai nói: “Ông chủ, người đến là ai vậy?”
Từ Bá Nhân nhìn anh ta nói: “Một nhân vật tầm cỡ, địa vị của cậu ấy cao hơn cả tôi”.
Thư ký run lên, nhân vật tầm cỡ có địa vị cao hơn chủ tịch tỉnh là ai vậy chứ?
Vừa nói xong thì vang lên tiếng gõ cửa, thư ký sửng sốt, anh ta mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta cứ nghĩ người trong điện thoại không thể đến nhanh như thế bèn nhíu mày nói: “Anh là ai?”
Từ Bá Nhân lại đi đến đón, tươi cười nói: “Em Ngô, em đến nhanh thật. Mời ngời! Tiểu Tống, đem trà lên”.
Thư ký Tiểu Tống ngạc nhiên, vị này là người trong điện thoại? Anh ta vội vàng đáp rồi đi đến bên cạnh pha trà cho Ngô Bình.
Ngô Bình lấy một bao lá trà đặt lên bàn cười nói: “Anh Từ, không có thứ gì tốt, lá trà
Từ Bá Nhân bật cười: “Lá trà của em chắc chắn là đồ ngon rồi. Tiểu Tống, pha trà này đi, bây giờ tôi muốn thưởng thức mùi vị của nó”.
Tiểu Tống đang pha trà, Ngô Bình và Từ Bá Nhân nói chuyện phiếm vài câu: “Anh Từ, nói qua điện thoại không rõ, em vừa mới đi dạo quanh ngọn núi hoang, cảm thấy nơi đó có thể khai thác dự án du lịch kiểu vườn tược”.
Từ Bá Nhân nói: “Vậy à? Cụ thể ở đâu?”
Ngô Bình thấy trên tường có bản đồ bèn lấy bút vẽ lên một vòng tròn: “Có lẽ là ở vị trí này”.
Từ Bá Nhân là chủ tịch tỉnh nên rất quen thuộc và tường tận địa hình trong tỉnh, ông ấy vừa nhìn đã bật cười: “Nơi này nằm ở thành phố nghèo nhất tỉnh, không có tài nguyên gì cả. Cậu em, chắc chắn muốn khai thác du lịch ở đây chứ?”
Ngô Bình: “Nơi này non nước hữu tình, em thấy rất hợp. Em định đầu tư ba nghìn tỷ, mất ba năm để xây dựng nơi này thành khu du lịch sinh thái lớn nhất cả nước”.
Từ Bá Nhân giật mình, ba nghìn tỷ!
Thư ký Tiểu Tống suýt nữa đánh rơi bình trà, ba nghìn tỷ là khái niệm gì? Tổng thu nhập kinh tế một năm của tỉnh K cũng chỉ có mấy nghìn tỷ thôi.
Nếu dự án này được khởi động, kinh tế tỉnh K ít nhất sẽ tăng lên hai con số.
Dù sao cũng không phải người thường, ngoài mặt Từ Bá Nhân vẫn bình tĩnh, ông ấy cười nói: “Tiền đầu tư lớn như thế là để khai thác du lịch? Đầu tư ba nghìn tỷ chỉ sợ mất rất lâu mới có thể thu hồi”.
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi, du lịch chỉ là một phần, đến lúc đó em muốn xây dựng vài kiến trúc cổ và nhà trên núi, chắc không có vấn đề gì chứ?”