Chương 2617
Liễu Duyên bĩu môi: “Cả nghìn năm? Quả là giấc ngủ nghìn năm nhỉ”.
Rồi Liễu Duyên nhìn Ngô Bình, bỗng nhiên quỳ “cộp” xuống đất: “Cảm ơn cậu đã giải trừ tâm ma giúp tôi. Tôi đã bị nhốt ở nơi quỷ quái này cả nghìn năm, còn không thoát ra thì sẽ chết ngạt ở đây mất”.
Ngô Bình giật thót, vội vàng lên tiếng: “Đại sư Liễu Duyên đừng khách sáo, xin hãy đứng dậy”.
Liễu Duyên cười bảo: “Đừng gọi tôi là đại sư. Chúng ta kết nghĩa anh em nhé, cậu thấy sao?”
Ngô Bình nhìn đối phương, nghĩ bụng hoà thượng này mất trí rồi ư?”
Liễu Duyên cười ha ha, hỏi anh: “Có phải cậu cảm thấy tôi điên rồi không?”
Ngô Bình vội đáp: “Tôi cảm thấy đại sư rất thẳng thắn”.
Liễu Duyên nghiêm túc nói: “Năm xưa, khi tôi nhập ma đã có một nguyện vọng lớn lao, hoặc là không bao giờ trở ra, hoặc là hoá thân thành Phật”.
Ngô Bình hỏi: “Vậy đại sư thành công chứ?”
Liễu Duyên thở dài: “Tôi không thắng được tâm ma, từ từ bị nó nuốt chửng. Nếu không nhờ cậu ra tay, tôi sẽ hoàn toàn rơi vào ma đạo trong vòng một trăm năm nữa, mãi mãi không được giải thoát”.
Nói đến đây, Liễu Duyên cười bảo: “Nên tôi mới muốn kết nghĩa anh em với cậu. Vì ngoài cách này, tôi không nghĩ ra cách nào khác để cảm ơn cậu nữa”.
Ngô Bình nhìn sang Quảng Tuệ với vẻ bất đắc dĩ. Quảng Tuệ bèn cười nói: “Nếu thần y Ngô có thể kết nghĩa anh em với sư tổ, đó cũng là một chuyện rất tuyệt vời”.
Liễu Duyên vỗ tay: “Tốt lắm. Chúng ta hãy lập tức khấu đầu và kết nghĩa anh em”.
Cứ như vậy, Ngô Bình được vị hoà thượng xấu xí ấy kéo qua một bên, vái lạy trời đất, kết nghĩa kim lan. Tên tục của Liễu Duyên là Chu Vô Thượng, lớn tuổi hơn, làm anh. Ngô Bình nhỏ tuổi
Sau khi kết nghĩa, Liễu Duyên kéo Ngô Bình ra khỏi động Vạn Phật, tung người bay đi rồi đáp xuống một đỉnh núi.
Chưa từng có ai đặt chân đến đỉnh núi này. Khi đến đây, anh mới phát hiện trên đỉnh núi có một lối đi xuống, bị cây cối chắn ngang.
Lối đi xuống có bậc thang bằng đá, đi một đoạn sẽ đến một căn phòng bằng đá khá rộng rãi, trong đó bày biện rất nhiều đồ dùng, đã phủ đầy bụi.
Ngô Bình hỏi: “Đây là đâu vậy anh?”
Chu Vô Thượng đáp: “Đây là nơi bế quan lúc anh mới bắt đầu tu Phật pháp”.
Ông ấy khẽ thở dài: “Xem ra anh không có thiên phú làm hoà thượng, tu nghìn năm rồi mà cũng không thể thành Phật”.
Ngô Bình không biết nói sao: “Anh ạ, không phải ai cũng có thể thành Phật. Bây giờ anh là A La Hán, đã là rất đáng nể rồi”.
Chu Vô Thượng đáp: “Cậu nhìn nhầm rồi, anh là Đại A La Hán”.
Ngô Bình ngẩn ra, bèn nhìn kỹ hơn. Đúng nhỉ, Chu Vô Thượng và Quảng Tế giống nhau, đều đã có kim thân Đại A La Hán! Xem ra Chu Vô Thượng tu hành một nghìn năm cũng có thu hoạch đấy chứ.
Chu Vô Thượng nói: “Một nghìn năm nay, ngoài luyện hoá tâm ma, anh còn tu luyện kim thân, bây giờ đã thành công rồi”.
Ngô Bình đáp: “Lợi hại. Anh à, năng lực hiện tại của anh ít nhất phải ngang ngửa Hư Tiên”.
Chu Vô Thượng bỗng cất tiếng hỏi: “Cậu nghĩ liệu anh có hợp tu tiên hơn không?”
Ngô Bình trả lời: “Vậy thì không hẳn. Anh không đột phá được, có thể là do công pháp”.