Chương 315
Ngô Bình bèn nói: “Ông nghe ngóng cũng kỹ đấy”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Vậy nên tôi vô cùng kính phục cậu Ngô, tuyệt đối không dám bất kính”.
Ngô Bình bảo: “Ông không muốn nói về tổ chức của các ông, vậy chắc tôi hỏi cái khác thì được nhỉ. Ông có qua lại với mấy gia tộc cổ võ hay không?”
“Đương nhiên”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Chúng tôi thường cậy nhờ sức mạnh của các gia tộc ấy”.
“Chắc là năng lực của các gia tộc cổ võ ấy đều rất lớn mạnh nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền ngẫm nghĩ một lúc bèn trả lời: “Gia tộc cổ võ cũng có chia cấp độ. Gia tộc cấp một khá ít, thường có các cao thủ tiên thiên trấn giữ. Gia tộc cấp hai hầu hết đều có tông sư cảnh giới Thần. Gia tộc cấp ba thì khá yếu, cao lắm chỉ có vài cao thủ cảnh giới Khí. Mạnh nhất trong số này là gia tộc siêu cấp một. Mấy vị vua võ của Thiên Kinh đều xuất thân từ các gia tộc siêu cấp một này đấy”.
Nói đến đây, ông mới bảo: “Cậu Ngô à, người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn. Không ai dám nhận mình là kẻ vô địch thiên hạ. Vậy nên mấy năm nay tôi luôn đối đãi hoà nhã với người khác, có thể làm bạn thì tuyệt nhiên không làm kẻ thù”.
Vừa nói, xe đã lái đến một khách sạn. Ngô Bình theo chân Đinh Thượng Hiền đi đến một căn phòng ở tầng ba của khách sạn ấy. Đinh Thượng Hiền nói: “Cậu Ngô à, bây giờ, cậu có thể ra tay chưa?
Ngô Bình vừa nhìn ông vừa hỏi: “Ông có biết bão đan nghĩa là gì không?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Bão đan nghĩa là chân khí từ đan điền ôm thành một vòng tròn, từ đó giúp sức mạnh tụ về một điểm”.
Anh nghe vậy bèn lắc đầu ngay: “Sai hoàn toàn!”
Đinh Thượng Hiền sửng sốt: “Sai ư?”
Ngô Bình trả lời: “Ông không biết rõ về điều này, cũng không biết vì sao điều này lại như vậy. Bão đan là khi tu luyện đến một giai đoạn
Sắc mặt của Đinh Thượng Hiền thoắt cái trở nên vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ Lục Huyền Cơ lừa tôi?”
Ngô Bình tò mò: “Lục Huyền Cơ là ai?”
Đinh Thượng Hiền thở dài: “Sau khi đạt được cảnh giới Thần, tôi đã hỏi ý kiến của Lục Huyền Cơ. Khi ấy Lục Huyền Cơ đã là cao thủ tiên thiên rồi. Ông ta bảo rằng bão đan nghĩa là chân khí hỗn nguyên trong đan điền, giữ mà không tản ra”.
Ngô Bình lắc đầu: “Cách nói của người này chỉ là trình bày về bão đan theo một góc độ nào đó thôi. Ông mà nghe theo ông ta, không gặp vấn đề mới là lạ”.
Đinh Thượng Hiền đáp: “Nhưng tôi vẫn bão đan thành công rồi”.
Ngô Bình nói: “Cách bão đan của ông còn chẳng bằng không ôm. Bão đan, còn gọi là xây nền, là thời kỳ xây dựng nền móng cho bước tu hành tiếp theo, cực kỳ quan trọng, sao có thể làm bừa?”
Đinh Thượng Hiền đổ mồ hôi như tắm, vội vã chắp tay: “Mong cậu cứu giúp tôi!”
Ngô Bình nhìn ông: “Muốn giải quyết tận gốc vấn đề này thì ông buộc phải rút khỏi bão đan, đưa chân khí trở về cơ thể, sau đó bão đan lại từ đầu”.
Đinh Thượng Hiền cả kinh: “Rút khỏi bão đan ư? Nhưng giờ tôi đã lớn tuổi rồi, khí huyết suy yếu, e là không thể bão đan lại lần nữa!”
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Không sao. Ông tìm một cây nhân sâm nghìn năm đi, tôi sẽ giúp ông điều hoà khí huyết, bão đan chắc chắn không thành vấn đề”.