Chương 348
Người tên là Lâm Đức hoá ra còn là hoàng tử, anh ta cười nói: “Ngày xưa, tôi từng du học ở nước ta nên cũng có kha khá bạn bè. Họ nghe nói tôi đến bán dược phách thì đều ngỏ ý muốn tới mua”.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ: “Chắc họ cũng đến ngay thôi”.
Ngô Bình dồn hết sự chú ý về phía dược phách, số lượng không nhiều nhưng toàn là dược liệu quý hiếm. Từ những kiến thức về dược liệu của mình, Ngô Bình phát hiện có rất nhiều dược tính của dược phách này có thể được thay thế bằng các dược liệu đương đại, song có nhiều loại hiện nay không còn nữa.
Ngô Bình giơ tay cầm một khối dược phách lên, nó chỉ to cỡ quả dưa hấu, bên trong có một cái cây kết năm trái nhìn như quả cà chua, lá thì như lá xỉ.
Ngô Bình điên cuồng gào thét trong đầu, là Chu Quả! Không phải loại quả này đã tuyệt chủng từ lâu rồi sao?
Anh bình tĩnh nói: “Hoàng tử Lâm Đức, trông quả này đẹp quá, tôi có thể mua được không?”
Lâm Đức cười nói: “Người đến đây đều là khách, được chứ! Chúng tôi bán dược phách theo thể tích, khối mà cậu bạn cầm có giá 30 triệu”.
Ngô Bình thầm gào thét, 30 triệu? Sao không đi ăn cướp luôn đi!
Song, anh không nói gì mà nhìn sang Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết cười nói: “Hoàng tử Lâm Đức, 30 triệu thì đắt quá, giảm cho chúng tôi một chút được không?”
Lâm Đức xua tay: “Xin lỗi, đây là giá thấp nhất rồi. Nếu không phải đang cần tiền gấp để đầu tư thì tôi cũng không bán dược phách gia truyền của mình đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua khối này”.
Ngoài dành tiền để mua cổ phiếu ra thì Ngô Bình vẫn còn một khoản đủ để mua khối dược phách này. Cùng lắm thì anh sẽ dùng tới 500 triệu định đầu tư cho Lý Quảng Long.
Ngô Bình lại đảo thêm một vòng rồi
Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào khối dược phách này, Lâm Đức cười nói: “Cậu bạn, đây là khối dược phách to nhất, bên trong có một cánh tay của người tiền sử, vì thấy giá của nó cũng rất cao”.
Ngô Bình không để ý đến anh ta, vì anh phát hiện cây dược liệu bé xíu trong miệng con rắn hình như là linh dược cỏ Tinh Vân! Còn cánh tay kia đeo một cái găng màu bạc rất mỏng, ngón út còn đeo cả nhẫn.
Anh hỏi ngay: “Khối này bao nhiêu?”
Lâm Đức hào hứng nói: “Cậu bạn, đây là khối to nhất của chúng tôi, giá khởi điểm là 150 triệu”.
Lần này, Ngô Bình không mặc cả nữa mà gật đầu ngay: “Được, tôi mua”.
Anh lấy điện thoại ra rồi chuyển khoản cho Lâm Đức luôn. Bây giờ, chuyển tiền qua tài khoản rất tiện, giao dịch rất dễ dàng.
Chỉ một phút sau, tài khoản ngân hàng của Lâm Đức đã nhận được 150 triệu.
Anh ta vui vẻ nói: “Cậu bạn, tôi vẫn chưa biết tên cậu, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé!”
Ngô Bình gật đầu: “Hoàng tử Lâm Đức, sau này mà có dược phách mới thì anh nhớ gọi tôi nhé”, nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho anh ta.
Lần này vốn là Đào Như Tuyết đến mua dược phách, ai dè Ngô Bình lại mua cả hai khối to đùng, cô ấy trêu chọc nói: “Người có tiền sướng thật, chi không phải nghĩ luôn”.