Chương 355
Hàn Thiên Dũng ngoài mặt thì lo lắng, nhưng trong lòng thì rất bình thản. Ông ta đã nhận được tin mấy hôm nữa, Chu Truyền Võ sẽ chuyển đến Vân Đỉnh, xa mặt cách lòng, việc gì ông ta lại nịnh nọt Chu Truyền Võ nữa?
La Duy Khang đứng cạnh đó thì khác, vì ông ấy nhận được tin có khả năng Chu Truyền Võ được điều động lên tỉnh. Người biết được tin này rất ít nên ông ấy cũng giữ kín.
Ông ấy cho rằng tiền đồ của Chu Truyền Võ sẽ rộng mở nên ngay khi nhận được lệnh đã chạy đi ngay.
Lúc này, đột nhiên điện thoại của Hàn Thiên Dũng đổ chuông, ông ta liếc nhìn rồi vô thức đứng thẳng người, còn chưa nghe máy mà đã mỉm cười và cung kính rồi: “Bí thư Lưu… dạ, dạ, tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ sát sao và tìm thấy Ngô Mi nhanh nhất có thể…”
Ngắt máy xong, ông ta thoảng vẻ hoảng sợ, sao chuyện này lại kinh động tới cả quan trên tỉnh chứ? Rốt cuộc cô bé bị mất tích này là người như thế nào?
Trong lúc ông ta thấy rối bời thì điện thoại lạ đổ chuông, thấy là số của thủ đô, ông ta vội nghe ngay.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói sang sảng: “Anh là Hàn Thiên Dũng hả?”
Hàn Thiên Dũng có thể cảm nhận được khí thế của đối phương nên đáp ngay: “Vâng, xin hỏi ông là?”
“Tôi là Triệu Chính Lệnh của bộ An ninh trật tự!”
Hàn Thiên Dũng sợ đến mức run lên rồi nói: “Sếp… sếp Triệu có gì căn dặn ạ?”
Triệu Chính Lệnh trầm giọng nói: “Huyện các anh có một cô bé tên là Ngô Mi bị mất tích, anh phải sắp xếp người tìm ra cô bé ngay. Tôi đã lệnh cho chuyên gia trinh sát của tỉnh đến rồi, anh nhớ đón tiếp cho cẩn thận. À, đội đặc nhiệm cũng đang trên đường tới, anh phụ trách cho người đưa họ đến hiện trường nhé”.
Hàn Thiên Dũng nuốt nước miếng nói: “Vâng, tôi
Ngắt máy xong, ông ta gào lên với Hà Tất Sĩ: “Có manh mối gì chưa?”
Hà Tất Sĩ đã kiếm tra hết các camera, nhưng không có thu hoạch gì, ông ấy lau mồ hôi nói: “Chủ tịch, chưa có”.
Hàn Thiên Dũng nổi điên: “Vô tích sự! Tôi cho anh một tiếng để tìm manh mối cho tôi, không thì tôi cho anh nghỉ việc luôn”.
La Duy Khang ho khan nói: “Đương nhiên nếu anh tìm thấy manh mối thì sẽ được thăng chức”.
Hà Tất Sĩ sáng mắt lên, dẫu sao ông ấy cũng đã có nhiều năm kinh nghiệm trong đội điều tra: “Xung quanh nơi mà Ngô Mi mất tích đều có camera, chúng tôi đã kiểm tra hết nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra tung tích của cô bé. Hơn nữa xe cộ không thể đi qua nơi này nên nếu tội phạm đưa cô bé đi sẽ lọt vào camera ngay. Tôi kết luận là cô bé vẫn đang ở đây”.
Ông ấy dùng bút vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
Hàn Thiên Dũng gào lên: “Cho người lục soát từng nhà cho tôi, dẫn cả chó nghiệp vụ theo, không được bỏ qua một manh mối nào hết”.
Hiện giờ, Ngô Bình đang trên đường về. Anh lái xe như bay, tăng tốc lên 200km/h, trên đường đi anh gần như đã vận dụng hết các mối quan hệ của mình.
Chu Thanh Nghiên an ủi: “Anh Ngô, anh đừng lo lắng quá, nhất định Tiểu Mi sẽ không sao đâu. Hiện trường bị phong toả rồi mà”.
“Nhỡ Tiểu Mi bị thương hay bị người ta bắt nạt thì sao?”, Ngô Bình thoáng qua vẻ hung dữ: “Không cần biết là ai làm, nhưng nếu để anh bắt được, anh sẽ giết nó”.
Chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc. Khả năng quan sát của Ngô Bình rất mạnh, cả đường đi anh đã vượt qua không biết bao nhiêu xen nên anh chỉ mất chưa tới một tiếng đã đi hết quãng đường gần hai tiếng đồng hồ.