Chương 360
Nguồn năng lượng ấy cực kỳ khủng khiếp. Bọn họ có một tên gọi, là nhân tiên!
Không cần phải đoán, người này chắc chắn là nhị sư huynh rồi. Ngô Bình vội vàng cúi chào thật sâu: “Chào nhị sư huynh!”
Người kia khẽ cười, sải một bước chân thôi đã là mười mấy mét. Đối phương đỡ Ngô Bình đứng lên rồi đưa mắt nhìn anh, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần đa lễ đâu, sư đệ”.
Cả hai đều đang quan sát người còn lại. Ngô Bình kinh ngạc bởi không biết nguồn năng lượng trong cơ thể người kia đã được luyện thành như thế nào. Người đàn ông nọ thì tò mò Ngô Bình có điểm nào hơn người mà lại được sư phụ nhận làm đệ tử.
Ông lên tiếng: “Sư đệ, lần đầu tiên gặp nhau, xin tự giới thiệu, anh là Dương Mộ Bạch”.
Ngô Bình cười nói: “Chào sư huynh, em là Ngô Bình”.
Hàn huyên vài câu, Ngô Bình đưa Dương Mộ Bạch đến phòng khách.
Dương Mộ Bạch chỉ đưa một tài xế theo, tài xế là người bình thường, đang hút thuốc trong sân. Ông tìm một chỗ để ngồi xuống, đoạn hỏi: “Sư đệ à, sư phụ đến lúc nào vậy?”
Ngô Bình thuật lại chuyện ở Vân Kinh. Dương Mộ Bạch gật đầu: “Không ngờ sư muội lại là cốt tiên. Thiên tài thế này ba trăm năm mới có một người, chẳng trách sư phụ lại nhận làm đệ tử”.
Rồi ông cười nói: “Sư đệ à, chắc hẳn cậu cũng có điểm hơn người”.
Ngô Bình đáp: “Em biết một chút y thuật, luyện bừa chút ít công phu”.
Dương Mộ Bạch cười bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá rồi. Có tông sư cảnh giới Thần nào lại luyện bừa mà thành kia chứ”.
Ngô Bình nói: “Trước đây đúng là em tự tu luyện, không ai chỉ dạy”.
Dương Mộ Bạch kinh ngạc. Ông biết nếu
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Hai năm rồi”.
Dương Mộ Bạch trợn tròn mắt: “Gì cơ? Sư đệ à, cậu chỉ mất hai năm mà đã từ một người bình thường trở thành tông sư cảnh giới Thần?”
Anh ngây ra: “Vậy là nhanh lắm sao, sư huynh?”
Khoé môi Dương Mộ Bạch giật giật. Năm xưa ông từ thuở vỡ lòng đi đến cảnh giới Thần, mất đến chín năm. Hơn nữa, nhờ sự chỉ điểm của một cao nhân như sư phụ nên ông mới tiến bộ nhanh đến thế.
Ông hiểu ra vì sao sư phụ lại nhận Ngô Bình làm đệ tử rồi. Anh chẳng khác gì quái vật cả!
Rồi đột nhiên ông thấy rất vui, sau này có một sư đệ quái vật như vậy, ngày tháng chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.
“Sư đệ à, sư phụ đã dạy công phu cho cậu chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Sư phụ có việc gấp nên vẫn chưa truyền dạy, chỉ cho em một quyết sách”.
Nói đoạn, anh lấy quyển bí tịch của Kim Cương thiền sư ra. Dương Mộ Bạch lật vài trang, cười bảo: “Đây là công phu đỉnh nhất của chùa Đại Thiền đấy. Cậu luyện chưa?”
Ngô Bình đáp: “Em luyện Ngưng Huyết Chỉ rồi, mấy cái khác thì chưa luyện”.
Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Ồ? Cậu luyện thành Ngưng Huyết Chỉ rồi à, vậy đánh anh thử xem uy lực thế nào”.
Ngô Bình sờ mũi: “Sư huynh à, như vậy không hay cho lắm?”
“Yên tâm đi, tôi không gặp bất trắc gì đâu”, Dương Mộ Bạch cười đáp.