Chương 393
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi. Đã quen thân thế này rồi, sau này cứ gọi tôi là Ngô Bình đi”.
Trần Lăng Sương nói: “Được. Ngô Bình à, tên Lâm Hổ Vương là xã hội đen ở Thiên Kinh, cũng là tay sai của ông chủ Tống Quảng Sinh của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh. Hôm nay anh đánh hắn, tôi lo sau này hắn sẽ tìm anh báo thù”.
Ngô Bình bật cười: “Một tên tép riu mà thôi, không cần quan tâm hắn. Nếu Tống Quảng Sinh mà dám gây rắc rối cho cô thì tôi sẽ tới Thiên Kinh đánh kẻ đó một trận”.
Trần Lăng Sương hơi do dự, nói: “Nhưng Tống Quảng Sinh có thế lực rất lớn, còn làm trong cơ quan hành chính của thủ đô, tôi sợ…”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không phải sợ. Hai ngày nay tôi ở Vân Kinh, có chuyện gì cứ gọi cho tôi”.
Trần Lăng Sương gật đầu lia lịa: “Cảm ơn anh, đời này có thể gặp được anh đúng là may mắn của tôi”.
Ngô Bình liền bật cười: “Đừng nói mấy lời sến súa đó, nào, uốn rượu đi”.
Sau khi uống hai chai rượu vang, Trần Lăng Sương thấy ngà ngà say. Cô ấy vốn rất đẹp, lúc này trong vẻ đẹp còn pha chút men say khiến tim Ngô Bình đập thình thịch.
Anh vội nói: “Không còn sớm nữa, tôi về đây”.
Trần Lăng Sương muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ nói: “Ừ, vậy tôi không tiễn nhé”.
Sau khi ra đến sân, Ngô Bình chợt thấy hối hận. Nếu tối nay ở lại thì liệu có chuyện gì xảy ra không?
Anh vừa ra khỏi sân liền cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Mấy
Anh đứng lại, lạnh nhạt nói: “Theo dõi tôi cũng lâu rồi đấy, ra đây đi”.
Trong một bóng cây bên cạnh có hai người nhảy ra. Hai người này đều mặc áo khoác kín mít, đội mũ rộng vành, cúi thấp đầu.
Ngô Bình liền bật cười: “Trời nóng thế này, các người mặc thế không sợ mẩn ngứa à?”
Anh cười nhưng trong lòng thầm cảnh giác, bởi hai người này có súng!
Hai người từ từ đi đến, khi còn cách anh khoảng mười mấy mét thì dừng lại. Người bên trái lạnh lùng nói: “Anh đã đánh Lâm Hổ Vương đúng không?”
“Đúng vậy”, Ngô Bình nhìn kẻ đó: “Anh muốn báo thù cho hắn?”
Kẻ đó bật cười: “Anh đoán đúng rồi”.
Vừa dứt lời thì hắn giơ tay lên, một viên đạn nhanh chóng bắn về phía Ngô Bình.
Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với đạn, đối phương vừa giơ tay thì anh đã di chuyển ra xa mấy mét.
“Phụt!”
Đạn bắn vào cái cây đằng sau, không bắn trúng anh.
Người còn lại cũng lấy súng ra, hai khẩu súng đồng thời phát đạn!
Ánh mắt Ngô Bình trở nên lạnh lẽo, anh vung tay phải, hai viên đạn liền rơi xuống đất!
Anh rất tinh mắt, có thể nắm bắt được quỹ đạo đạn bay, chỉ phong mà Niêm Hoa chỉ phát ra có thể đánh rơi đạn!
“Cái gì?”