Chương 43
Nam thanh niên này đang ngồi ở khu vực ghế hạng nhất, cách khoang thương gia không xa. Anh ta cũng là người đầu tiên nghe thấy thông báo. Nhưng là một người ích kỷ, anh ta không hành động ngay, dù sao chữa bệnh cứu người cũng có rủi ro, hơn nữa cũng chẳng được báo đáp gì.
Song ngay trong khoảnh khắc cửa khoang mở ra, anh ta đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc Âu phục, và cả chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá bảy tám trăm nghìn tệ trên cổ tay đối phương.
Anh ta lập tức hào hứng, theo sau Ngô Bình chạy vào khoang, chủ động đề nghị chữa trị cho ông cụ kia. Không có lợi ích thì ai mà làm, dù anh ta không chữa trị được thì cũng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng cô gái xinh đẹp kia.
Lời nói của Ngô Bình làm anh ta bực mình lắm, nghĩ bụng tên này là cái thá gì? Anh ta nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới, đoạn bảo, “Cậu không biết gì thì đừng nói bừa! Không ai có thể biết tình trạng của não, cần thiết bị hỗ trợ mới phán đoán được. Cậu bảo ông ấy không thể gắng gượng quá năm phút dựa trên cơ sở nào?”
Người đẹp mặc Âu phục kia cũng lo lắng nhìn Ngô Bình, muốn nghe anh trả lời.
Ngô Bình nói, “Làm còn hơn nói. Tôi có cách giúp ông cụ tỉnh lại, như vậy ông ấy sẽ có đủ thời gian chờ đến lúc vào bệnh viện để tiếp nhận điều trị”.
Nam thanh niên cười khẩy, “Có cách? Cậu trẻ như vậy, vẫn còn sinh viên Y nhỉ? Hay cậu là bác sĩ?”
Ngô Bình đáp, “Tôi là bác sĩ Đông y. Cũng là một bác sĩ chữa bệnh khắp bốn phương”.
“Chữa bệnh bốn phương?”, anh chàng bác sĩ ra vẻ mỉa mai, nhìn sang người đẹp mặc Âu phục, “Cô à, bác sĩ chữa bệnh bốn phương cũng chẳng khác gì quân lừa đảo. Tuyệt đối đừng tin lời cậu ta. Nhỡ cậu ta chữa cho bệnh nhân trở nặng thì hối hận không kịp”.
Một thanh niên khác ở gần đó đã tái mặt, gầm lên với Ngô Bình,
Ngô Bình nhíu mày, “Lừa đảo? Tôi nghe loa phát thanh nói có người nguy kịch nên mới đến đây xem thử tình hình. Tình trạng hiện giờ của ông lão không lạc quan, nói thẳng ra, ông ấy chỉ còn sống năm phút nữa thôi!”
“Còn dám nói nhăng nói cuội!”, cậu thanh niên kia nổi giận, nắm lấy cổ áo Ngô Bình.
Ngô Bình không muốn đánh nhau với đối phương, bèn lùi một bước ra đến cửa khoang, lạnh lùng nói, “Hai phút nữa, ông ấy sẽ sùi bọt mép; ba phút nữa, chân tay tím tái, mất kiểm soát đại tiểu tiện. Vậy thôi!”
Dứt lời, anh về thẳng ghế của mình. Trong lòng anh rất khó chịu, có lòng tốt khám bệnh cho người ta mà còn bị xem là kẻ lừa gạt. Thời buổi này muốn làm người tốt cũng khó quá!
Ngô Bình vừa đi khỏi, bác sĩ nọ đã hừ giọng bảo, “Hạng người lừa đảo này đúng là kinh tởm. Nếu không nhờ có tôi ở đây vạch trần cậu ta thì hậu quả sẽ rất khó lường!”
Cô gái mặc Âu phục rất lo lắng. Cô ấy vẫn không từ bỏ, hỏi anh ta, “Cảm ơn anh. Trước khi tàu đến trạm, anh có thể giúp bệnh tình của ông ngoại tôi thuyên giảm không?”
Bác sĩ kia thở dài, “Nếu như đang ở bệnh viện, có lẽ tôi sẽ có cách. Nhưng ở đây không có kim tiêm và thuốc, tôi cũng bất lực”.
Vừa dứt lời, cả người ông lão đột nhiên run lên, bắt đầu sùi bọt mép, hàm răng cắn chặt, trông đáng sợ vô cùng.
Người đẹp mặc Âu phục thét lên, “Ông ngoại ơi, ông làm sao thế này?”
Cậu thanh niên kia cũng hoảng sợ, “Làm sao bây giờ, ông nội sùi bọt mép thật rồi. Đều tại tên khốn kia nói bậy bạ, để em đi tính sổ!”
“Đứng lại!”, người đẹp mặc Âu phục bỗng trở nên lạnh lùng vô cùng, gọi giật thanh niên.