Chương 441
Từ Quý Phi gật đầu: “Anh hiểu rồi. Thần Võ Ti tra án phải giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài. Nếu có việc gì anh có thể giúp thì chỉ cần nói một tiếng nhé”.
Ngô Bình nghe vậy liền đáp: “Anh Ba, hay là lát anh đi gặp cô ta cùng em nhé?”
Từ Quý Phi hỏi: “Cuộc gặp gỡ này có gì thú vị sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đứng sau lưng Oda Nobunaga này là Oda Tamura. Hắn là một kẻ giết người luyện ma, năm xưa hắn xâm lược nước ta, hại chết hàng vạn người dân vô tội”.
Ánh mắt Từ Quý Phi lập tức trở nên lạnh lẽo: “Hóa ra là vậy, vậy anh sẽ cùng đi với chú gặp hậu duệ của lão ta!”
Đường Tử Di: “Cô ta nói nếu có thể gặp mặt thì bảy giờ tối nay gặp nhau ở hội quán Hoa anh đào”.
Ngô Bình: “Địa chỉ của hội quán này ở đâu vậy?”
Đường Tử Di: “Là nơi mà người Đông Doanh hay lui tới tụ họp, nằm trên phố Đông Doanh. Nơi đó đa phần chỉ có người Đông Doanh, rất ít khi có người Viêm Long lui tới”.
Ngô Bình: “Em nhắn cô ta rằng anh sẽ tới đúng giờ”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được! Em sẽ đi thông báo ngay”.
Đường Tử Di gọi một cuộc điện thoại để thông báo chứ không rời đi ngay. Cô nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ cơm liền gọi đầu bếp tới chuẩn bị vài món ăn cho Ngô Bình và Từ Quý Phi.
Mấy ngày nay Từ Quý Phi đều ở đó bầu bạn với Ngô Bình. Có điều, ông ấy là người tinh ý nên thấy Đường Tử Di không rời khỏi đó thì lập tức nói: “Anh đột nhiên nhớ ra có một chuyện cần giải quyết. Thế này đi, tối anh quay lại nhé”.
Chưa đợi Ngô Bình trả lời thì Từ Quý Phi đã lặn mất hút.
Đường Tử Di: “Anh Ba đúng thật là, cơm canh đã sẵn sàng rồi mà không chịu ở lại dùng
Ngô Bình trong lòng thầm than không phải tại em hay sao, nhưng anh đương nhiên không nói ra câu này.
Buổi trưa, hai người họ ăn cơm xong thì Đường Tử Di lấy ra một mớ giấy tờ bảo Ngô Bình ký vào. Anh ngó qua thì thấy đó là thỏa thuận góp vốn mua cổ phần của dự án thị trấn phỉ thúy.
Theo thỏa thuận, Ngô Bình góp vốn ba mươi tỷ, đổi lại bốn mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, bốn mươi phần trăm cổ phần nữa thuộc sở hữu của tập đoàn Đường Thị. Hai mươi phần trăm còn lại là của công ty cổ phần Quân Di. Mà công ty cổ phần Quân Di này hai bố con Đường Tử Di đang cùng đầu tư vào.
Ngô Bình ký xong, cười nói: “Không lâu trước đây anh còn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, bây giờ đột nhiên đã có hàng chục tỷ trong tay”.
Đường Tử Di cũng mỉm cười đáp: “Là do bản thân anh có năng lực. Người có năng lực thì tiền sẽ tự chảy vào túi”.
Sau đó, cô lại lấy ra một xấp hồ sơ, nói: “Đây là hợp đồng bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị. Dự án vịnh Bạch Long và thị trấn phỉ thúy anh đều có cổ phần, lại nắm một phần trăm cổ phần của tập đoàn nên gia nhập hội đồng quản trị là lẽ đương nhiên”.
Ngô Bình cười đáp: “Anh không đọc nữa đâu, em nói anh nghe xem vị trí này có đãi ngộ như thế nào đi”.
Đường Tử Di cười đáp: “Được rồi. Thu nhập của thành viên ban giám đốc gồm hai bộ phận. Một bộ phận là tiền hoa hồng, cụ thể là bao nhiêu thì sẽ do hội đồng quản trị căn cứ vào cống hiến trong một năm trước đó của anh để quyết định. Một bộ phận nữa là lương và tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ít hơn mười triệu tệ, trong đó chủ yếu là tiền thưởng”.